Thật ra không phải em không thể rời xa anh, mà chính anh mới là người không thể rời xa em. Đáng tiếc là đến khi mất đi anh mới nhận ra điều đó.”
“Anh biết nói thế này rất vô sỉ, nhưng liệu có thể cho anh thêm một cơ hội không? Chúng ta còn có con mà, em nghĩ về con một chút đi, em nỡ rời xa con sao?”
Tôi khẽ chạm vào bụng, ngắt lời anh: “Nhưng Hạ Hoài Xuyên, em đã có đứa con mới rồi.”
Hạ Hoài Xuyên sững sờ. “… Em có thai rồi sao?”
Ánh mắt anh dần hạ xuống, cay đắng hỏi: “Là con của cậu ta?”
Tôi gật đầu: “Ừ, vẫn chưa biết là con trai hay con gái, nhưng dù là trai hay gái em đều thích.”
“Hạ Hoài Xuyên, em sẽ bắt đầu cuộc sống mới, anh cũng… hãy nhìn về phía trước đi.”
Anh chưa kịp nói gì thì Hạ Kỳ đã òa khóc. “Con không muốn mẹ có con khác, mẹ có con khác rồi có phải sẽ không cần con nữa không!?”
“Mẹ nói mẹ thương Hạ Kỳ nhất, mẹ nói mẹ yêu Hạ Kỳ nhất mà, mẹ—”
Hạ Kỳ định lao về phía tôi, nhưng Hạ Hoài Xuyên kéo thằng bé lại. Giọng anh có chút run rẩy, nhưng nhanh chóng ổn định: “Hướng Nam…”
Anh còn định nói gì đó, nhưng tôi nhìn vào điện thoại rồi mỉm cười xin lỗi: “Xin lỗi, em phải lên rồi, nếu không người nhà em lại ghen mất.”
Nói xong tôi quay lưng rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phía sau, ánh mắt vẫn dõi theo tôi rất lâu, nhưng tôi không quay lại lần nào.
Năm tháng sau, tôi sinh hạ một bé gái xinh xắn. Đôi mắt và khuôn mặt của bé giống tôi, mũi và miệng giống Cố Phỉ. Da bé trắng mịn, đôi mắt long lanh như trái nho nước, đáng yêu vô cùng. Bé rất quấn tôi, không thấy tôi là khóc òa lên ngay.
Cố Phỉ cưng chiều con gái đến mức đặt tên bé là Cố Mộ Nam.
Nửa năm sau, chúng tôi tổ chức đám cưới tại Sri Lanka.
Vào ngày cưới, tôi nhận được một phong bao lì xì, bên trong là một tấm séc với dãy số dài, không có tên người gửi, chỉ có vài chữ: “百年好合” (Trăm năm hoà hợp).
Tôi quay đầu nhìn về phía xa, thấy bóng dáng một người mặc vest vụt qua rồi biến mất sau tán cây.
“Có chuyện gì sao?” Cố Phỉ bước đến, vòng tay qua vai tôi.
Tôi lắc đầu: “Không có gì, chúng ta đi thôi, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi.”
Anh khoác vai tôi, cùng tôi rời đi.
Phía sau, ánh nắng trải dài, trời xanh không gợn mây.
Kết thúc — Góc nhìn của Hạ Hoài Xuyên.
Năm 30 tuổi, có người khuyên Hạ Hoài Xuyên nên tìm một người mới. Dù sao anh ấy cũng còn trẻ, không thể sống cô đơn cả đời được.
Hạ Hoài Xuyên đi xem mắt nhiều lần. Các cô gái anh gặp đều rất xuất sắc: sự nghiệp thành công, trẻ trung xinh đẹp, tốt nghiệp từ các trường danh tiếng ở nước ngoài. Thật lòng, anh cũng muốn tìm một người để bầu bạn. Đứa con đang ở nhà ông bà, còn anh thì sống một mình, căn nhà trống trải và vắng lặng.