Ta Và Bạn Thân Cùng Xuyên Không 12
Một tháng sau, đại lễ phong hậu của Mạnh Tịnh Vi cử hành.
Nàng triệu ta đến, nói rằng ta là đại công thần trong việc bình loạn, hơn nữa Hoàng đế còn nợ ta hai lần ban thưởng.
Hỏi ta có nguyện vọng gì.
Kiếp trước, ta vẫn luôn mong muốn cứu người, dù đến thời đại này, ý niệm ấy vẫn chưa từng thay đổi.
Chỉ là, ngoại khoa trong thời đại này đầy rẫy nguy hiểm và hạn chế, không có những thiết bị tinh vi để kiểm tra, ta có thể làm được rất ít.
Ngược lại, Trung y lại có bề dày lịch sử lâu đời, ta nghĩ bản thân nên đổi hướng, chuyên tâm học hỏi.
Vậy nên, ta thỉnh cầu Mạnh Tịnh Vi giúp ta tìm một danh y làm thầy, tiếp tục theo đuổi lý tưởng của mình.
Nàng nghe xong, khẽ cười, nói:
“Thời đại này, nữ tử bị trói buộc quá nhiều. Bản cung thực sự rất tán thưởng những nữ tử có lý tưởng như ngươi.”
“Ngươi hãy chờ tin tức, sau này nếu có khó khăn, cứ đến tìm ta.”
Ta quỳ xuống hành lễ, thành tâm cảm tạ.
Ta biết, với sự thông minh của Hoàng đế và Hoàng hậu, bọn họ sớm đã nhìn ra ta khác biệt, nhưng chưa từng vạch trần hay làm khó ta.
Trong lòng ta, tràn đầy biết ơn.
Không lâu sau, Mạnh Tịnh Vi phái người đến báo tin rằng nàng đã tìm được sư phụ thích hợp cho ta.
Người này từng là thủ tọa Thái y viện, nay tuổi cao, cáo lão hồi hưu.
Lão tiên sinh đồng ý thu nhận ta làm môn đồ cuối cùng, nhưng học được bao nhiêu, lĩnh ngộ được đến đâu, tất cả đều phải dựa vào bản thân ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - Ta và Thanh Hồng đều được giải phóng khỏi thân phận nô tỳ, khế ước bán thân bị thiêu hủy, từ nay về sau đã là dân thường.
Ta đem tin vui này báo cho nàng.
Thanh Hồng cuối cùng cũng thoát ra khỏi những biến cố kinh hoàng vừa qua, nhưng chỉ lặng lẽ nhìn ta.
Sau một hồi, nàng chậm rãi cất lời:
“Ngươi không phải Thanh Lục, mà tiểu thư cũng không còn là tiểu thư, đúng không?”
Ta biết Thanh Lục, Thanh Hồng và tiểu thư lớn lên cùng nhau từ bé, cũng hiểu rằng người cổ đại rất sợ những chuyện tà ma quỷ thần.
Nhưng ta vẫn quyết định nói thật với nàng.
Nghe xong, nàng trầm mặc thật lâu.
Ta nhẹ giọng nói thêm:
“Ta không cố ý chiếm thân xác của Thanh Lục. Mọi chuyện đến đi đều chẳng thể do ta quyết định. Xin lỗi.”
Mắt nàng hoe đỏ, đứng dậy ôm chầm lấy ta, giọng nghẹn ngào:
“Ta biết ngươi là người tốt. Nhưng tiểu thư trước đây vốn là người dịu dàng thiện lương, vậy mà một linh hồn khác lại mượn thân thể nàng để làm điều ác, khiến nàng ra đi oan uổng. Ta thực sự đau lòng thay nàng…”
Ta không biết phải an ủi nàng thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.
Đợi nàng bình tĩnh lại, ta liền nói ra dự định của mình.
Nàng đáp rằng bản thân vốn là một đứa trẻ bị bán đi, chưa từng biết cha mẹ là ai.
Giờ đây nàng xem ta là người thân, nếu có thể, nàng cũng muốn theo ta.
Ta vui vẻ đồng ý.
Dù sao, ở thế giới này, ta cũng chỉ có một thân một mình.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com
Báo lỗi chương