Ta Trở Thành Nữ Quan Ngự Thiện Phòng Thay Vì Thành Một Phi Tần

Chương 3



Ta vốn không giỏi nhớ mặt người, nhưng khi mới nhập cung, vẻ đẹp rực rỡ của nàng đã để lại ấn tượng sâu sắc trong ta.

 

Vậy nên ta lập tức nhớ ra tên nàng.

 

"Dư Linh, ngươi đừng hung dữ như vậy mà."

 

Ta chớp chớp mắt, kéo Trương Việt Kiều—người đang định lên tiếng bênh vực ta—rồi dịu dàng nói: "Ta biết rồi, lần sau sẽ chú ý hơn."

 

Có lẽ Dư Linh không ngờ ta chẳng hề phản bác mà lại ngoan ngoãn nhận lời như vậy.

 

Vẻ mặt vốn sắc bén của nàng cứng lại trong giây lát, rồi dường như cảm thấy không có cách nào xuống nước, đành hừ lạnh một tiếng rồi quay lưng bỏ đi.

 

Trong đám tú nữ, Dư Linh được xem là người có nhan sắc nổi bật nhất. Đa phần mọi người đều mặc định nàng nhất định sẽ được sủng ái, thế nên chẳng ai muốn đắc tội với nàng.

 

Thấy Dư Linh rời đi, các tú nữ khác cũng không vây quanh ta nữa, lần lượt viện cớ rời đi.

 

Trương Việt Kiều tức giận giậm chân: "Tỷ kéo ta lại làm gì chứ!"

 

"Vẫn chưa được phong vị đã ngang ngược thế này, nếu nàng ta thật sự làm nương nương, tỷ chẳng phải sẽ bị bắt nạt đến c.h.ế.t sao."

 

Lâm Tuyết Hằng hiếm khi cùng chung chiến tuyến với Trương Việt Kiều, cũng phụ họa: 

"Còn những người kia nữa, vừa thấy Dư Linh liền lạnh nhạt với muội, đều không đáng kết giao!"

 

Ta chớp mắt, không nói gì.

 

Dù sao trong lòng ta hiểu rõ bản thân mình.

 

Từ nhỏ ta đã lười nhác, cầm kỳ thi họa chẳng giỏi thứ nào, thứ duy nhất có thể coi là sở trường chính là nấu ăn.

 

Nhưng với tiểu thư thế gia, đặc biệt là phi tần hậu cung, đây lại là thứ vô dụng nhất.

 

Chỉ là ta cũng chưa từng mong muốn vươn lên vị trí cao, chỉ một lòng tính toán nếu bị loại thì sẽ ở lại cung làm cung nữ, năm năm sau xuất cung, du ngoạn sơn hà, ăn khắp nhân gian.O mai d.a.o muoi

 

Vậy nên ta không quá bận tâm những toan tính mơ hồ giữa bọn họ, có thể đối đãi với mọi người một cách bình thản hơn.

 

Đúng lúc ấy, Ngọc Lộ dẫn theo mấy tiểu thái giám đi vào sân nhỏ.

 

"Tiểu thư, nguyên liệu người muốn đã lấy về rồi."

 

Tiểu thái giám bưng một thùng nước, bên trong là con cá mè hoa quẫy đạp mạnh mẽ, vảy nước b.ắ.n tung tóe.

 

Lâm Tuyết Hằng không nhịn được bịt mũi: "Sao không để ngự thiện phòng xử lý xong rồi mới mang đến?"

 

Ta hài lòng nhìn con cá, ánh mắt dịu dàng.

 

"Thế thì không được. Người khác làm Đông Pha Phủ chỉ đơn giản là cắt cá mè thành miếng, rắc muối rồi đem chiên.

 

"Nhưng ta có bí quyết riêng, trước một ngày sẽ cho cá uống chút rượu ủ lâu năm, như vậy khi làm xong, thịt sẽ mềm hơn, còn phảng phất hương rượu nữa."

 

Ta suýt nữa muốn rơi nước mắt rồi.

 

Ở Trữ Tú Cung suốt nửa tháng, thức ăn đều thanh đạm, miệng ta nhạt đến mức sắp nhạt ra chim luôn rồi.

 

Đông Pha Phủ, ta đến đây!

 

6

 

Ta xắn tay áo, đổ rượu Thu Nguyệt Bạch đã chuẩn bị sẵn vào thùng nước.

 

Chẳng mấy chốc, con cá mè liền lảo đảo, không còn vùng vẫy nữa.

 

Hai mắt ta sáng lên, vội vàng đậy nắp thùng lại: “Ngày mai nhất định phải làm ngươi thành món ngon!”

 

Sang ngày hôm sau, chuẩn bị xong nguyên liệu, nhưng vị thị vệ đã hẹn từ hôm trước để giúp ta bổ củi vẫn không thấy đâu.O mai d.a.o muoi

 

Không nhịn được, ta quyết định ra ngoài tìm.

 

Đi qua con đường nhỏ, vừa rẽ sang thì bất ngờ đụng phải một thị vệ đang đi tới.

 

Ta mừng rỡ gọi: “Đại ca thị vệ! Đại ca thị vệ!”

 

Mặt trời ngược sáng, ta không nhìn rõ được gương mặt hắn, chỉ thấy sống mũi cao thẳng cùng vóc dáng cao hơn ta cả một cái đầu.

 

Hắn thoáng sững sờ, rồi hỏi lại: “Ngươi tìm ta?”

 

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, áo giáp đen ôm sát người, cánh tay bọc giáp bạc, đôi ủng viền hoa văn mây vàng.

 

Đích thực là thị vệ trực ở Trữ Tú Cung hôm nay.

 

Cổ có hơi mỏi, ta bèn thôi nhìn gương mặt đang phát sáng kia, chỉ tay vào thẻ bài bên hông hắn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Đúng vậy! Hôm qua chẳng phải đã nói xong, sau khi hết ca trực thì giúp ta bổ củi sao? Hay là đại ca thấy thù lao ít quá?”

 

“Ta không…” Hắn mấp máy môi, giọng trong trẻo, “Ta còn có việc, cô nương hãy quay về đi.”

 

Ta ủ rũ cúi đầu, ỉu xìu nhét túi vải nhỏ trong tay vào tay hắn: 

 

“Được rồi. Cái này cho huynh. Nếu huynh không rảnh thì thôi vậy. Trước đó đã nói sẽ cho huynh ô mai mật, cầm lấy đi.”

 

Hắn mở túi ra, mùi thơm ngọt ngào của ô mai mật tức khắc lan tỏa.

 

Ta luyến tiếc liếc nhìn một cái, rồi xoay người trở về.

 

Số ô mai mật này là phần còn lại cuối cùng, nhưng đã hứa rồi thì không thể nuốt lời.

 

Bất ngờ, hắn lại lên tiếng: “Nếu đã là chuyện đã hẹn từ trước, ta cũng không nên thất hứa.”

 

“Dẫn đường đi.”

 

Ta kinh ngạc quay đầu, gương mặt nghiêng nghiêng của hắn hiện lên trong mắt ta, tuấn tú đến mức khiến ta ấn tượng sâu sắc.O mai Dao muoi

 

Ơ? Nếu đã đẹp trai thế này, hôm qua ta lẽ ra phải nhớ mới đúng chứ?

 

Sao lại quên mất nhỉ.

 

Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ chuyện này, ta lập tức quẳng nó ra sau đầu, vui vẻ nhoẻn miệng cười: “Bên này!

 

“Chờ ta làm xong, ngoài thù lao đã hứa, ta còn chia cho huynh một phần Đông Pha phủ nữa.”

 

Ta vừa líu ríu tính toán trong lòng, một hai ba… chắc là có thể chia ra một phần.

 

“Vẫn chưa biết đại ca tên gì?”

 

“Bùi…” Hắn đột nhiên dừng lại, thoáng ngập ngừng rồi nói, “Gọi ta là Phù Phong đi.”

 

Ta dẫn hắn đến chỗ đống củi lớn: “Phù Phong ca ca, chỗ củi này phải bổ thật nhỏ, khoảng cỡ đầu ngón tay thôi. Hôm nay ta định làm món chiên, không thể để lửa quá lớn.”

 

Phù Phong bước tới, cây rìu nặng trịch trong tay hắn ngoan ngoãn đến lạ, chỉ bổ một nhát, từng khúc gỗ liền vỡ ra thành kích thước ta cần.

 

Quả nhiên là một vị đại ca thị vệ đáng tin cậy!

 

7

 

Ta quay người đi xử lý con cá đã ngấm men suốt một đêm.

 

Con cá mè đã uống no rượu Thu Nguyệt Bạch không còn mùi tanh quá nặng. Ta nhanh nhẹn mổ bụng, làm sạch vảy, rửa ráo nước.

 

Ánh nắng mùa đông xuyên qua song cửa, hắt nghiêng lên thớt gỗ.

 

d.a.o trong tay ta vung lên thoăn thoắt, thịt cá được cắt thành từng sợi dài, bày ngay ngắn trên đĩa sứ men lam, làm nổi bật lên sắc trắng ngần mịn màng của cá.

 

“Hạt tiêu, hương quả, đại hồi, muối…”

 

Ta cẩn thận chọn ra những loại gia vị cần thiết, bỏ vào cối giã nhuyễn.

 

Những dải thịt cá mềm mịn lăn qua lớp gia vị nghiền, phủ kín hương vị mặn mà, thoang thoảng thêm chút dư vị men rượu quẩn quanh không dứt.O mai d.a.o muoi

 

Dầu trong chảo bắt đầu sủi bọt lăn tăn, cá có thể hạ xuống chiên rồi.

 

“Xèo—” Một tiếng vang giòn tan, hương thơm nồng của hạt tiêu tức khắc bốc lên theo làn khói nóng, tràn ngập khắp gian bếp.

 

Từ ngoài cửa, Trương Việt Kiều thò đầu vào: “Thơm quá đi mất!”

 

Ta nhanh tay gắp những miếng cá vàng giòn ra để ráo dầu, bên cạnh vẫn tiếp tục thả vào vài miếng mới.

 

Ta cất giọng: “Tiểu Kiều muội muội, có thể gọi Lâm tỷ tỷ đến rồi đấy, sắp xong rồi.”

 

Chẳng mấy chốc, ta bưng đĩa Đông Pha phủ vẫn còn bốc hơi nghi ngút ra ngoài, trước tiên chia một phần cho Phù Phong.

 

“Phù Phong đại ca, ăn nóng đi. Ăn xong nhanh chóng quay về trực, đừng vì chuyện của ta mà chậm trễ.”

 

Hắn hơi nhướng mày, ánh mắt lập tức bị đĩa cá vàng giòn hấp dẫn.

 

Hầu kết khẽ động, hắn mở miệng hỏi: “Đây là… cá chiên sao?”

 

“Là Đông Pha phủ, món ăn thường thấy vào mùa đông ở các gia đình. Nhưng mỗi nhà làm một kiểu, có nhà dùng cá muối, có nhà dùng cá tươi, có nhà làm vị ngọt, có nhà làm vị cay.

 

“Ta làm theo công thức nhà họ Thôi, Đông Pha phủ hương rượu đặc trưng. Ế? Không ăn sao? Vậy ta ăn trước nhé.”

 

Ta chẳng hề do dự, nhón một miếng bỏ vào miệng.

 

Khoảnh khắc răng cắn xuống, lớp vỏ giòn rụm vỡ ra, hương vị bùng nổ lan tràn khắp khoang miệng.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com