Ta Trở Thành Nữ Quan Ngự Thiện Phòng Thay Vì Thành Một Phi Tần

Chương 11



24

 

Nhắc đến Dư Linh, sắc mặt Hoàng thượng đột nhiên lạnh đi.

 

Bùi Hoài Tự thấy vậy, liền giúp ta giải vây: "Thận Hình Ti đã điều tra rõ ràng, chuyện này không liên quan đến Thôi Ảnh Chân."

 

Ta cũng quỳ xuống, cung kính nói: "Hôm đó, nương nương Nhuyễn phi sai người đến Trữ Tú cung, nói rằng nhất định phải do chính tay thần nữ nấu ăn, đưa đến cung của nương nương.”

 

"Thần nữ không hề biết bệ hạ cũng ở đó, là thần nữ sơ suất..."

 

Hoàng thượng trầm mặc một lúc, giọng nói khẽ trầm xuống: "Nhuyễn phi sai người đến Trữ Tú cung..."

 

Sắc mặt Nhuyễn phi đại biến, môi mấp máy mấy lần, nhưng không nói nên lời.

 

Hoàng thượng liếc nhìn nàng một cái, chợt cười khẽ: "Trẫm từ khi nào lại không biết, các tú nữ trong Trữ Tú cung cũng phải nấu cơm cho phi tần rồi?"

 

Nhuyễn phi lập tức quỳ xuống nhận tội, không dám nói thêm nửa lời.O Mai d.a.o muoi

 

Hoàng thượng thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Thôi bỏ đi, chuyện này dừng tại đây, không được nhắc lại nữa.”

 

"Thôi Ánh Chân, tay nghề của ngươi không tệ, hôm khác hãy nấu những món mà ngươi từng làm cho Phù Phong và A Dịch cho trẫm nếm thử. Để trẫm xem có thật sự ngon đến mức khiến hai người họ khen ngợi không ngớt hay không.”

 

"Hôm nay yến tiệc mùa xuân bận rộn, ngươi cứ về lo việc ở ngự thiện phòng đi."

 

Ta vâng lệnh lui ra.

 

Vừa bước ra chưa được bao xa, ta vẫn nghe thấy những cuộc trò chuyện khe khẽ phía sau.

 

Hoàng thượng cười nói với Bùi Hoài Tự: "Chẳng trách hôm nay ngươi và A Dịch đều nhất quyết giục trẫm đến đây."

 

"Chỉ lần này thôi, lần sau không được tái phạm."

 

Bùi Hoài Tự đáp: "Thần đệ xưa nay không mấy hứng thú với chuyện ăn uống, duy chỉ có đồ nàng ấy làm, thật sự khiến thần đệ để tâm. Tạ ơn hoàng huynh rộng lượng."

 

Hoàng thượng trầm ngâm nói: "Vị họ Thôi này, tuổi tác hình như không kém ngươi bao nhiêu."

 

"Hoàng huynh cẩn thận lời nói!!!"

 

"Hahaha, ngươi cũng đến tuổi rồi, hôm nay còn tránh được, đợi mẫu hậu hồi cung xem ngươi tránh kiểu gì..."

 

Ta theo ma ma đi ra ngoài, đến một chỗ vắng vẻ, ma ma mới hạ giọng nói với ta.

 

"Tiểu chủ lệnh cho nô tỳ chuyển lời đến cô nương một câu.”

 

"Nhuyễn phi là người cũ bên cạnh bệ hạ khi còn ở tiềm để, chỉ là nhiều năm gả cho bệ hạ, đến nay vẫn chưa sinh được một mụn con. Những năm qua, tú nữ vào cung không nhiều cũng không ít, nhưng rất ít người mang thai.”

 

"Ngay cả khi tiểu chủ mang thai Cửu hoàng tử, cũng phải trăm đắng nghìn cay, cẩn trọng từng chút một mới có thể bảo toàn. Cô nương nhất định phải cẩn thận."

 

Ta im lặng trong chốc lát, rồi đáp: "Phiền ngươi thay ta tạ ơn Diêu tiệp dư đã quan tâm."

 

Ta sẽ không manh động, bởi vì chỗ dựa của ta còn chưa vững.

 

Hoàng hậu nương nương tuy tán thưởng ta, nhưng sẽ không vì ta mà đối đầu với Nhuyễn phi.O Mai d.a.o Muoi

 

Cửu hoàng tử và các công chúa nhỏ thích ta, nhưng bọn trẻ còn quá nhỏ, không có thực quyền.

 

Bùi Hoài Tự dường như cũng để tâm đến ta, nhưng hắn là ngoại thần, dù có muốn cũng không tiện can thiệp vào chuyện hậu cung.

 

Nhưng không sao, chẳng bao lâu nữa…

 

Chỗ dựa lớn nhất mà ta đã sớm lựa chọn—Thái hậu—sắp trở về rồi.

 

25

 

Kể từ sau bữa tiệc mùa xuân khi ta nhờ món cháo mà nổi danh, trong cung, các quý nhân đều thỉnh thoảng phái người đến ngự thiện phòng, chỉ đích danh muốn ta làm món ăn. 

 

Thậm chí sau khi bệ hạ dùng thử và khen ngợi, ta được thăng làm tư thiện, chỉ đứng sau hai vị cô cô. Hôm nay, bệ hạ chỉ đích danh muốn ta chuẩn bị bữa trưa, mang đến điện Sùng Văn.

 

"Phù Phong, nghỉ một chút đi, ăn cơm xong rồi xem tiếp."

 

Bệ hạ vẫy tay ra hiệu cho Bùi Hoài Tự ngồi xuống. "Ảnh Chân, lại đây kể về món ăn hôm nay."

 

Ta đứng một bên, giả vờ không thấy ánh mắt của Bùi Hoài Tự dừng lại trên người ta, chỉ chăm chú nhìn xuống mũi, rồi từ mũi nhìn xuống lòng, nghiêm túc giới thiệu.

 

"Thưa bệ hạ, món này là gân hươu nướng. Cách làm thông thường là dùng gân hươu hoa mai, phối cùng bắp cải trắng, kỷ tử, và canh gà rừng hầm chậm mà thành. Bệ hạ thích vị chua, vương gia lại ưa ngọt, nên ta làm theo kiểu chua ngọt. Gân hươu mềm dai mịn màng, nước sốt chua ngọt đậm đà kích thích vị giác, rất hợp với tiết trời cuối xuân khi thời tiết dần nóng lên. Còn món này là thịt anh đào, lấy thịt ba chỉ cắt thành miếng nhỏ, luộc trước rồi chiên sau…"

 

Ta cứ thế giảng giải từng món một. Bệ hạ dần không nói gì nữa, cúi đầu ăn từng miếng từng miếng. Ngược lại, Bùi Hoài Tự bắt đầu lên tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Cô nương Ảnh Chân giỏi món Giang Nam sao nổi? Ta nghe nói món Tứ Xuyên của cô cũng không tệ, sao không làm mấy món đó?"

 

Ta chớp mắt: "Đồng cô cô nói vương gia không ăn được cay, hễ ăn cay là sẽ chảy nước mắt."

 

Bệ hạ cười đến sặc một tiếng: "Lời này là thật, ta còn tưởng Phù Phong chỉ hồi nhỏ mới không ăn được thôi."

 

"Nhưng ta nhớ, năm trước thì phải, lần yến tiệc trong cung ấy xảy ra chút sơ suất, món đưa lên cho Phù Phong bị cho thêm ớt. Hắn chỉ ăn một miếng, vành mắt đã đỏ…"

 

"Hoàng huynh!!" Tai Bùi Hoài Tự đỏ lên.O Mai Dao Muoi

 

Hắn im lặng một thoáng, rồi ngẩng đầu nhìn ta: "Cô nương Ảnh Chân chắc chưa dùng bữa trưa nhỉ? Giới thiệu món xong rồi, cô về đi."

 

Bệ hạ liếc hắn một cái đầy tinh nghịch, không trêu thêm nữa: "Ừ, lui xuống đi. Ảnh Chân, còn vài ngày nữa mẫu hậu sẽ hồi cung, đến lúc đó yến tiệc đón tiếp, ngươi cùng chuẩn bị nhé."

 

Bùi Hoài Tự kịp thời bổ sung một câu: "Mẫu hậu theo lễ Phật, món chay trong yến tiệc nhớ làm cẩn thận một chút."

 

Ta cúi người hành lễ: "Vâng, Ảnh Chân xin ghi nhớ."

 

26

 

Ngày Thái hậu hồi cung, cơn mưa rào vừa dứt, cầu vồng vắt ngang bầu trời.

 

Ta bận rộn trong ngự thiện phòng, đến đầu cũng chưa từng ngẩng lên.

 

“Không xong rồi! Tỷ tỷ Ảnh Chân!!” Sương Chi vội vã lao vào, hoảng hốt đến mức suýt khóc.

 

Ta ngước lên nhìn nàng, trấn an: “Nói chậm lại, đừng cuống, có chuyện gì vậy?”

 

“Thịt gà, vịt, cá chúng ta đã g.i.ế.t mổ, xử lý sạch sẽ từ hôm qua… vừa rồi muội đi tìm, không biết vì sao tất cả đều bị vứt vào thùng nước cặn rồi!”

 

Lòng ta trầm xuống.

 

Thái hậu lễ Phật, ngày hồi cung cấm sát sinh. Hôm qua đã chuẩn bị sẵn thịt gà, vịt, cá cần dùng cho yến tiệc, tẩm ướp kỹ lưỡng, vậy mà giờ lại không còn sót lại chút nào?

 

“Phải làm sao đây? Dù Thái hậu nương nương có ăn chay, nhưng trên yến tiệc lại hoàn toàn không có lấy một món mặn, chẳng phải là quá đơn điệu sao…”

 

Sương Chi xoay quanh trong lo lắng, giậm chân, thử thăm dò: “Hay để muội sai người g.i.ế.t gà trong chuồng bây giờ?”

 

“Không được!” Ta lập tức ngăn nàng lại. “Kẻ đã dám hủy toàn bộ nguyên liệu chúng ta chuẩn bị, đương nhiên vẫn đang theo dõi chúng ta.”

 

“Chuẩn bị yến tiệc không chu toàn, cùng lắm là làm việc chưa thỏa đáng. Nhưng nếu hôm nay còn sát sinh, thì chính là trọng tội. Việc này lớn nhỏ thế nào, còn tùy vào kẻ có lòng muốn giở trò ra sao. Thật là một ý đồ ác độc.”

 

Tình cô cô cũng cau mày bước tới: “Ta cũng đã nghe nói rồi. Giờ phải làm sao đây?”

 

“Hay là bẩm báo Hoàng thượng và Vương gia trước, nhận tội rồi đợi yến tiệc kết thúc, sẽ truy tìm kẻ đứng sau?”

 

Ta cúi đầu suy nghĩ, ánh mắt lướt qua những nguyên liệu còn lại xung quanh, bỗng nhiên trong lòng nảy ra một ý tưởng táo bạo.

 

Ta khẽ cong môi cười: “Không bằng, chúng ta làm một bữa yến tiệc toàn món chay đi!”

 

Một khi đã quyết định, thì phải lập tức hành động.

 

Những món chay trong thực đơn cũ vẫn giữ nguyên, còn những món mặn sẽ hoàn toàn thay thế bằng nguyên liệu chay.O Mai Dao Muoi

 

“Tình cô cô, tay nghề khắc tỉa của cô rất tốt, phiền cô giúp ta tạc khoai môn thành hình con cá, nhớ là vảy cá phải thật rõ ràng.”

 

“Sương Chi! Cắt bí đao thành từng miếng vuông, kích cỡ như thịt kho Đông Pha. Ta sẽ pha nước sốt bằng xì dầu và đường phèn, còn muội tẩm ướp thật kỹ, nhất định phải tạo ra từng lớp thịt giống như thịt ba chỉ.”

 

“Tỷ tỷ Thúy Nương, món chính hôm nay vẫn là mì, nhưng phần nhân thịt ta sẽ làm lại, tỷ cứ làm như trước là được.”

 

Sắp xếp xong xuôi, mọi người lập tức bắt tay vào làm.

 

Còn ta thì xắn tay áo lên, bắt đầu chế biến món chay quan trọng nhất hôm nay—“cua chay”.

 

27

 

Bấy lâu nay, thiên hạ đã sớm có tục làm món chay mang hình dáng món mặn, nhưng phần lớn chỉ như những gì ta vừa sai họ làm—chỉ đơn thuần chạm trổ nguyên liệu sao cho trông giống món mặn mà thôi.

 

Nhưng món “cua chay” thì khác. Nó không có hình dạng cố định, vì thế hương vị mới là điều quan trọng nhất.

 

Ta chậm rãi thở ra một hơi, lấy đậu hũ non đã chuẩn bị sẵn, băm nhuyễn.

 

Đập vỡ vỏ trứng gà, chỉ lấy lòng đỏ, trộn đều với đậu hũ non, như vàng rơi trên ngọc vụn, màu sắc hấp dẫn vô cùng.

 

Đây chính là phần "gạch cua" của món cua chay.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com