Sắc mặt Lâm Phù xám ngoét, môi run run trắng bệch không còn chút máu.
Chẳng lẽ hắn nói đúng thật sao?
Phản ứng của nàng khiến Lạc Chiêu Minh và phụ thân ta cũng không nhịn được mà lui về sau một bước.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Mẫu thân ta lo lắng nhìn về phía đạo sĩ đang rúc trong góc:
“Đạo trưởng, bây giờ phải làm sao đây? Pháp sự làm mấy ngày rồi mà con bé nhà ta sao vẫn chưa đỡ?”
Đạo sĩ vội vàng đứng thẳng dậy, cố làm ra vẻ cao thâm khó đoán:
“Phương pháp cần phải mật đàm, xin lão gia đi theo bần đạo.”
Phụ mẫu ta dìu nhau rời đi, thậm chí còn quên chào hỏi Phương lão gia.
Ta đưa khách ra tiền sảnh dùng trà, Lạc Chiêu Minh đòi ở lại canh chừng Lâm Phù.
Phương lão gia có ý muốn dẫn Phương Vi An đi, nhưng hắn như chẳng nghe thấy gì, cứ thế theo ta đến tiền sảnh.
Ta nhận khay bánh từ tay nha hoàn, đưa cho hắn một miếng, khẽ hỏi:
“Vừa rồi… huynh thật sự nhìn thấy bà lão sao?”
Phương Vi An vừa nuốt miếng bánh, vừa gật đầu, ánh mắt ngây thơ thành thật:
“Không có. Ta bịa đó. Gạt họ đấy.”
Ta ngẩn người.
Hắn khẽ đặt khay bánh xuống, có chút lo lắng:
“Ta không cố ý gạt đâu… Nhưng bọn họ đều đang mắng tỷ. Ta không muốn tỷ bị mắng…”
Trái tim ta khẽ run lên.
Một lời nói dối ngây ngô, lại khiến người ta không nỡ trách mắng.
Một kẻ ngốc, cũng biết bảo vệ người trong lòng.
Còn người tự xưng là tỉnh táo, thì lại chỉ biết gây họa sau lưng...
10
Phương lão gia ngồi một bên, nghe rõ lời Phương Vi An vừa nói, trên mặt lộ vẻ khó tả, như muốn than mà chẳng biết than từ đâu.
“An nhi, con…”
Phương Vi An chớp mắt nhìn phụ thân, ngoan ngoãn đáp: