Ta Nghe Được Tiếng Lòng Của Muội Muội Trùng Sinh

Chương 6



Quả nhiên, cảnh ta ra tay tàn nhẫn – nàng thì khổ sở rơi lệ – đã lọt hết vào mắt người phía sau.

 

Cha ta dẫn theo Phương lão gia và Phương Vi An, ba người đứng đó sững sờ không chớp mắt, trân trối nhìn ta.

 

Ta chỉnh lại tay áo, điềm tĩnh nói:

 

“Ta đang giúp đạo trưởng trừ tà.”

 

Ta ném thanh kiếm gỗ trở lại cho đạo sĩ, hắn mới như sực tỉnh:

 

“A… phải phải, đại tiểu thư khí độ thật khác thường…”

 

Lạc Chiêu Minh lao tới bên Lâm Phù, đau lòng vuốt tóc nàng, rồi quay sang mắng ta:

 

“Ngươi rõ ràng là nhân cơ hội trả thù!”

 

Ta nghiêng đầu, khó hiểu hỏi:

 

“Ta với muội ấy có mối thù gì mà phải trả?”

 

Lạc Chiêu Minh nghẹn họng, không biết nói sao.

 

“Chẳng lẽ, muội ấy có nói với huynh điều gì không hay về ta?”

 

Tiếng ta còn chưa dứt, Lâm Phù đã nghẹn ngào gọi:

 

“Cha… con đau quá…”

 

Cha ta vội vã bước tới, giơ tay lên định vuốt mặt nàng, nhưng tay run rẩy mãi vẫn không dám chạm vào.

 

“Lâm Nhược! Sao con có thể đánh muội con thành ra thế này?”

 

Ông quay đầu lại, nhìn về phía hai cha con nhà họ Phương, mặt đỏ bừng vì xấu hổ:

 

“Ta mời người ta đến đây để xin lỗi đàng hoàng, thế mà con lại diễn cho người ta xem cái trò gì thế này? Không biết nhục à?!”

 

Cha hạ thấp giọng, trách móc đầy giận dữ.

 

Lâm Phù vội vàng khóc lóc biện hộ:

 

“Có lẽ tỷ tỷ hiểu lầm con… không trách được tỷ ấy đâu. Trước kia con cũng có phần đối xử chưa tốt với tỷ… cho nên…”

 

Trong khi ngoài miệng nói vậy, thì trong đầu nàng lại gào lên đầy căm phẫn:

 

“Hừ, giờ giả vờ khờ khạo cũng vô ích. Phương Vi An nhìn thấy bộ mặt hung hăng của ngươi rồi, còn muốn cưới ngươi sao?”

 

Bỗng một tràng vỗ tay vang lên, cắt ngang tất cả.

 

Phương Vi An vỗ tay, mắt long lanh nhìn ta:

 

“Tỷ tỷ trừ quỷ! Tỷ tỷ thật lợi hại!”

 

09

 

Phương lão gia khẽ ho một tiếng, kéo tay Phương Vi An:

 

“An nhi, chớ có ăn nói hồ đồ.”

 

Phương Vi An nghiêng đầu, đôi mắt đầy nghi hoặc, chỉ tay về phía Lâm Phù:

 

“Nhưng mà… trên người nàng ta có một bà lão mà. Tỷ tỷ là đang đánh bà lão ấy mà.”

 

Lời vừa dứt, sắc mặt tất cả mọi người đều đại biến.

 

Đạo sĩ mặt cắt không còn giọt máu, lặng lẽ rúc vào góc tường.

 

Ngược lại, Lạc Chiêu Minh lại tỏ ra dũng cảm, vẫn chắn trước mặt Lâm Phù:

 

“Này, đừng tưởng ngươi là kẻ ngốc thì có thể ăn nói bừa bãi!”

 

Phương Vi An cau mày, rõ ràng không vui.

 

Ta lặng lẽ nhìn hắn, không thể xác định hắn nói thật hay bịa đặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nhưng… một kẻ ngốc thì hẳn không biết nói dối?

 

Hiển nhiên, mọi người cũng nghĩ như ta — cho rằng Phương Vi An thật sự nhìn thấy thứ gì đó.

 

Ta quay lại nhìn Lâm Phù, chỉ thấy mắt nàng ta tràn đầy kinh hoảng, thân thể run rẩy không ngừng, tiếng lòng vỡ vụn vang vọng trong đầu ta:

 

“Tại sao hắn lại nhìn thấy ta? Lẽ nào ông trời cho ta sống lại một đời, không phải là để sống tốt hơn Lâm Nhược sao?!”

 

Phụ thân ta run giọng hỏi:

 

“Là… là bà lão gì?”

 

Phương Vi An nghiêm túc đáp:

 

“Một bà cụ tóc bạc trắng, đeo đầy vàng bạc, ánh mắt hung tợn lắm.”

 

Sắc mặt Lâm Phù xám ngoét, môi run run trắng bệch không còn chút máu.

 

Chẳng lẽ hắn nói đúng thật sao?

 

Phản ứng của nàng khiến Lạc Chiêu Minh và phụ thân ta cũng không nhịn được mà lui về sau một bước.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Mẫu thân ta lo lắng nhìn về phía đạo sĩ đang rúc trong góc:

 

“Đạo trưởng, bây giờ phải làm sao đây? Pháp sự làm mấy ngày rồi mà con bé nhà ta sao vẫn chưa đỡ?”

 

Đạo sĩ vội vàng đứng thẳng dậy, cố làm ra vẻ cao thâm khó đoán:

 

“Phương pháp cần phải mật đàm, xin lão gia đi theo bần đạo.”

 

Phụ mẫu ta dìu nhau rời đi, thậm chí còn quên chào hỏi Phương lão gia.

 

Ta đưa khách ra tiền sảnh dùng trà, Lạc Chiêu Minh đòi ở lại canh chừng Lâm Phù.

 

Phương lão gia có ý muốn dẫn Phương Vi An đi, nhưng hắn như chẳng nghe thấy gì, cứ thế theo ta đến tiền sảnh.

 

Ta nhận khay bánh từ tay nha hoàn, đưa cho hắn một miếng, khẽ hỏi:

 

“Vừa rồi… huynh thật sự nhìn thấy bà lão sao?”

 

Phương Vi An vừa nuốt miếng bánh, vừa gật đầu, ánh mắt ngây thơ thành thật:

 

“Không có. Ta bịa đó. Gạt họ đấy.”

 

Ta ngẩn người.

 

Hắn khẽ đặt khay bánh xuống, có chút lo lắng:

 

“Ta không cố ý gạt đâu… Nhưng bọn họ đều đang mắng tỷ. Ta không muốn tỷ bị mắng…”

 

Trái tim ta khẽ run lên.

 

Một lời nói dối ngây ngô, lại khiến người ta không nỡ trách mắng.

 

Một kẻ ngốc, cũng biết bảo vệ người trong lòng.

 

Còn người tự xưng là tỉnh táo, thì lại chỉ biết gây họa sau lưng...

 

10

 

Phương lão gia ngồi một bên, nghe rõ lời Phương Vi An vừa nói, trên mặt lộ vẻ khó tả, như muốn than mà chẳng biết than từ đâu.

 

“An nhi, con…”

 

Phương Vi An chớp mắt nhìn phụ thân, ngoan ngoãn đáp:

 

“Con sai rồi, sau này không dám gạt ai nữa.”

 

Phương lão gia lắc đầu thở dài:

 

“Con trai lớn rồi, giữ chẳng được.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com