Phụ thân ta vừa ra khỏi cửa thì gặp một đạo sĩ, kẻ ấy chặn xe ngựa lại, nghiêm giọng rằng:
“Trên phủ có mây âm u lượn lờ, e là có tà khí quấy nhiễu.”
Cha ta vốn đang muốn tìm người trừ tà, nghe vậy thì mừng rỡ mời hắn vào như khách quý.
Tên đạo sĩ liền chọn viện của Lâm Phù để lập đàn làm pháp, mỗi ngày bắt nàng đốt hương, đốt xong là phải đóng cửa không được ra ngoài.
Thời điểm hoàn tất pháp sự, lại vừa khéo là hai ngày trước sinh thần của ta và nàng.
Ngay từ ngày đầu tiên lão đạo sĩ kia bước chân vào phủ, ta đã biết hắn chẳng phải cao nhân gì, chỉ là loại hành nghề lừa đảo ăn chực uống chùa.
Nhưng ta không vạch trần, bởi trước mắt vẫn chưa tìm được cách xử lý ổn thỏa, có thể khiến Lâm Phù an phận một chút cũng là chuyện tốt.
Nàng quả thật rất sợ đạo sĩ, những ngày ấy ngoan ngoãn lạ thường, đến cả ý nghĩ trong đầu cũng không dám nhiều lời.
Biểu ca Lạc Chiêu Minh có ghé qua thăm nàng mấy lần, nhưng không lần nào gặp được.
Tức tối, hắn chặn đường ta lại, gương mặt đỏ bừng vì giận, còn đem cả đạo lý ra nói chuyện:
“Tử bất ngữ quái lực loạn thần (kẻ có đức không bàn chuyện tà ma), cha mẹ già cả mê tín đã đành, sao muội cũng không khuyên ngăn? Dù sao nàng ấy cũng là muội muội ruột thịt, muội nỡ lòng nào nhìn nàng chịu khổ vậy sao?”
Ta ngồi nơi đầu gió, thong thả uống trà, trong khi Lâm Phù thì bị khói hương hun đến đầu óc choáng váng.
Khi nàng trông thấy Lạc Chiêu Minh, ánh mắt liền sáng rực lên, vui mừng như bắt được cọng rơm cứu mạng.
“Biểu ca! Đúng rồi, nhờ biểu ca giúp ta trốn ra ngoài…”
Ta nghe rõ rành rọt ý nghĩ trong lòng nàng.
*
Lạc Chiêu Minh mặt đỏ bừng vì tức, ta liền rót cho hắn một chén trà, nhẹ giọng nói:
“Con quỷ kia nhập vào người muội ấy, còn nói muốn cắt đứt quan hệ với biểu ca.”
Sắc mặt hắn thoáng khựng lại, rồi quay đầu nhìn Lâm Phù đang rưng rưng nước mắt, trông vừa đáng thương lại yếu đuối.
Hắn thở dài một tiếng, vén áo ngồi xuống đối diện ta:
“Con ác quỷ ấy thật quá quắt… nhất định phải diệt trừ tận gốc.”
Ánh sáng trong mắt Lâm Phù vụt tắt, rồi lập tức quay sang trừng mắt căm hận nhìn ta.
“Lâm Nhược… đợi ta ra ngoài… ta nhất định sẽ giếc chếc ngươi!”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta nghe rõ mồn một trong đầu.
Tay ta khựng lại giữa không trung, từ tốn đặt chén trà xuống, rồi bước về phía nàng.
Đạo sĩ thấy vậy liền chau mày hỏi:
“Đại tiểu thư có chuyện gì chăng?”
Ta mím môi, gật đầu nghiêm túc:
“Đạo trưởng tin vào chuyện tỷ muội tâm linh tương thông không? Vừa rồi ta bỗng cảm thấy muội muội đang cầu cứu trong vô thức, dường như muốn ta đánh thức nàng ấy…”
Đạo sĩ vốn sợ bị lật tẩy, liền vội vã vuốt râu, tỏ vẻ cao thâm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Tấm lòng tỷ muội của tiểu thư, bần đạo rất thấu hiểu… mời tùy tiện hành động.”
Ta cười nhẹ, bước tới trước mặt Lâm Phù.
Nàng đang bị trói chặt trên ghế, chỉ có cái đầu là còn xoay được.
Ta giơ cao tay, rồi vung một bạt tai thật mạnh:
“Tà vật phương nào! Còn không cút khỏi thân thể muội muội ta!”
08
Ta với Lâm Phù dù quan hệ không tốt, nhưng dù sao cũng là tỷ muội ruột, chưa đến mức sống mái phân tranh.
Dù lời nàng thốt ra chỉ là trong cơn giận, nhưng đã nói rồi thì đáng bị tát.
Một cái tát giáng xuống, Lâm Phù hét chói tai:
“Lâm Nhược! Ngươi dám đánh ta? Đi chếc đi!”
Ta đổi tay, lại vung thêm một cái nữa, tát thẳng bên còn lại.
“Trả muội muội ta lại đây!”
Đạo sĩ đứng bên sững sờ, không dám nhúc nhích.
Lạc Chiêu Minh vội bước tới định ngăn ta, nhưng chỉ bị ta liếc mắt một cái đã đứng chôn chân tại chỗ.
“Ta không bị ma nhập, thả ta ra!”
Ta lại một tát nữa, thẳng thừng:
“Còn chối à? Cứng đầu không chịu tỉnh!”
Lâm Phù bật khóc, chẳng còn sức mà né tránh.
Tiếng lòng của nàng vang vọng đầy ác ý, khó nghe đến mức khiến người ta buồn nôn.
Ta không hiểu, rốt cuộc nàng ghét ta đến mức nào, mới nuôi dưỡng hận ý sâu đến thế?
Mắt nàng đã đỏ hoe, tiếng khóc nghẹn ngào.
Ta hít sâu một hơi, lạnh giọng:
“Mọi người đều nghe rõ rồi. Dù trước kia muội ấy có nghịch ngợm, cũng chưa từng nguyền rủa người nhà. Con quỷ này không trừ là không được.”
Ta giật lấy kiếm gỗ đào trong tay đạo sĩ, múc bát huyết chó đen đổ lên lưỡi kiếm, rồi vung kiếm quật thẳng về phía Lâm Phù.
Nàng thét lên, nhắm chặt mắt, kêu lớn:
“Tỷ ơi, muội sai rồi!”
Mũi kiếm gỗ chỉ còn cách trán nàng một tấc, m.á.u chó đã nhỏ từng giọt xuống mái tóc rối bời của nàng.
Nàng khóc lóc van xin:
“Tỷ tỷ, muội thật sự không cố ý tranh hôn ước với tỷ đâu… muội chỉ là… chỉ là muốn tỷ sống tốt hơn thôi…”