Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện Ao Cá»u Châu xuất hiá»n tưÌng lÆ¡Ìp gợn sóng, cá chép khuâÌy Äộng mặt ao, nhưÌng chiêÌc vây vâÌy vâÌy, taÌ£o ra caÌc voÌng haÌo quang xoaÌy troÌn. Má»t chiêÌc bánh kem trang triÌ theo phong caÌch ÄÆ¡n giản ÄÆ°Æ¡Ì£c ÄÄÌ£t trên baÌn traÌ, bên trên coÌn tô veÌ bÄÌng mưÌt hoa quaÌ. âNương nương, sinh nháºt hai mươi tám tuá»i vui vẻ!â Chó sÄn nhiá»t tình tươi cưá»i. Nghe váºy, Äá» NgÅ© Cẩm Sương nhìn chằm chằm và o chiếc bánh gato, naÌng ÄaÌo mÄÌt một voÌng, má ngá»c toaÌt ra khiÌ tưÌc bÄng lãnh, lạnh giá»ng nói: âBaÌn cung câÌn ngươi nhắc nhá» ta ÄaÌ giaÌ như thÃªÌ naÌo sao?â Từ Bắc Vá»ng ngượng ngùng, hÄÌn a má»t tiếng rá»i nói: âVâng, ti chưÌc nói sai.â Xem ra, nữ nhân Æ¡Ì thÃªÌ giÆ¡Ìi nà o thì cÅ©ng sẽ Äá» Äến tuá»i tác cá»§a mình. âMeo meoâ¦â Con mèo máºp mạp ghé và o trên bà n trà , con mắt cuÌa noÌ gÄÌn chÄÌ£t vaÌo chiêÌc baÌnh, thèm Än tá»i ná»i chảy nưá»c miếng dâÌm dêÌ. Từ Bắc Vá»ng cầm chá»§y thá»§, nhanh nheÌ£n cắt má»t miếng bánh cho lão Äại. Äá» NgÅ© Cẩm Sương vắt Äôi chân ngá»c cá»§a mình, baÌy ra tư thế lưá»i biếng rôÌi tiếp nháºn, Äôi môi Äá» má»ng nhấp má»t ngụm nhá». LÆ¡Ìp kem Äặc biá»t má»m mại, hương vá» ngá»t ngaÌo êm aÌi. Äôi mắt xanh biêÌc cháºm rãi hÃp lại thà nh hình lưỡi liá»m, chưÌng toÌ naÌng rất ưa thÃch hương vá» nà y. âMeo!â Con mèo máºp mạp phaÌt ra âm thanh khà n khà n, mà mắt rá»§ xuá»ng. Từ Bắc Vá»ng lưá»m meÌo mập má»t cái, sau Äó cắt má»t miếng Äá» ban thưá»ng cho sá»± chÄm chá» cá»§a nó. Con mèo máºp mạp Än tươi nuá»t sá»ng miêÌng baÌnh, sau Äó từ từ nhắm mắt lại Äá» thưá»ng thức. Meo meo Äã thà nh má»t fan trung thà nh cá»§a bánh ngá»t! Nó cươÌi toe toeÌt vÆ¡Ìi Từ Bắc Vá»ng, ÄâÌu móng vuá»t dá»±ng thẳng, yÌ muôÌn tán dương tay nghá» tiá»u phôi ÄaÌn! âỪm?â Äá» NgÅ© Cẩm Sương liếc xéo TÆ°Ì BÄÌc VoÌ£ng, naÌng phát ra tiếng mÅ©i, sau ÄoÌ lạnh lùng ÄÆ°a khay ngá»c lên. Chó sÄn cúi Äầu khuỵ gá»i, tiêÌp tuÌ£c cắt má»t miếng bánh khác rôÌi dâng lên. Gió Äêm thá»i tung thác tóc xanh mượt, một vaÌi sợi tóc má»m mại rÆ¡i trên mặt Từ Bắc Vá»ng, khiêÌn hÄÌn caÌm thâÌy vưÌa ngứa ngaÌy vưÌa ấm áp. Nhưng và o lúc nà y. Ầm ầm! Chân trá»i chấn Äá»ng ká»ch liá»t, mấy lượn lá» trong hư không. Chân khà mênh mông quét sạch bá»n phương tám hưá»ng, sau ÄoÌ ngưng tuÌ£ thà nh từng luôÌng aÌnh saÌng óng ánh, vắt ngang trá»i Äất. Keng! Keng! Keng keng keng⦠Cánh cá»ng hiện ra giưÌa haÌo quang, thanh âm trong treÌo cá»§a môn phái Thanh Linh truyá»n khÄÌp Äại lục Cá»u Châu. Mưá»i nÄm má»t lần, Thiên Xu ÄaÌ chÃnh thức má» cưÌa! Má»t tráºn sóng to gioÌ lá»n queÌt qua kinh thaÌnh, bầu không khà buÌng nÃ´Ì áº§m vang! Huyết dá»ch cá»§a caÌcc võ giả trẻ tuá»i trÆ¡Ì nên sôi trà o như bá» thiêu Äá»t, bá»n há» không chút do dá»± maÌ Äâm ÄâÌu xông thÄÌng vaÌo bên trong cánh cá»ng, sau Äó biến mất không thấy Äâu nữa. Cà ng ngà y cà ng nhiá»u ngưá»i trẻ tuá»i, bất ká» tu vi cao hay thấp, chá» cần coÌ daÌ tâm trÆ¡Ì thaÌnh cưá»ng giả thiÌ Äá»u xông và o bên trong côÌng Thiên Xu. Ai cÅ©ng không cam lòng kiêÌp sôÌng tầm thưá»ng vô vi, cho dù ÄoÌ chá» là má»t cÆ¡ hội nhá» nhoi, thì boÌ£n hoÌ£ cÅ©ng muá»n nắm chặt nó! Từ Bắc Vá»ng dươÌng như nhiÌn thâÌy caÌi boÌng thâÌt voÌ£ng mâÌt maÌt cá»§a mình trên mÄÌ£t ao CưÌu Châu Äôi mắt xanh sâu thẳm cá»§a Äá» NgÅ© Kim Cương loeÌ lên một tia nhaÌn nhaÌ£t, tay váy bá»ng bá»nh lay Äộng, má»t tấm gương tròn mà u xám Äen lÆ¡ lá»ng trên không trung, khung gương laÌm tÆ°Ì Äá»ng thau, bÃªÌ mÄÌ£t coÌn chaÌ£m khÄÌc hiÌnh daÌng một caÌi chuông. âCầm lấy.â Nà ng lạnh lùng nói. Từ Bắc Vá»ng trông mong nhìn lão Äại, chá» Äợi naÌng giải thÃch. Äá» NgÅ© Cẩm Sương trầm mặc tháºt lâu, lâu Äến mức maÌ con mèo máºp mạp ÄaÌ kiÌ£p Än hết bánh kem, nà ng má»i thẳng thắn nói: âNếu như ngươi chết, chiếc gương nà y sẽ hấp thu má»t sợi há»n phách cá»§a ngươi, giúp ngươi luân há»i chuyá»n thế.â Dứt lá»i, biá»u lá» cá»§a Từ Bắc Vá»ng có chút phức tạp. HÄÌn sẽ trá» thà nh lão gia gia âÌn nâÌp bên trong tấm gương? TraÌi qua nÄm thaÌng vô tận, moÌn moÌi chÆ¡Ì ÄÆ¡Ì£i cÆ¡ há»i Äúc lại nhục thân sao? Äây chắc chắn là má»t moÌn chà bảo, nhưng hắn ta không cần. ChiÌ khi không có ÄÆ°á»ng lui, hÄÌn má»i có thá» phaÌt taÌc khaÌ nÄng mạnh mẽ nhất cá»§a chÃnh mình. âThần không cầu Äá»i sau, chá» cầu một kiếp nà y.â Từ Bắc Vá»ng ngẩng Äầu, nhìn lão Äại bÄÌng ánh mắt sáng rá»±c. Ãnh mắt Äá» NgÅ© Cẩm Sương trÆ¡Ì nên thất thưá»ng, nà ng hất cằm rôÌi thu há»i tấm gương lại. Từ Bắc Vá»ng ngắm nhìn hà o quang cà ng thêm sáng chói á» côÌng Thiên Xu, nhẹ giá»ng há»i: âNương nương, ngưá»i cảm thấy thần có bao nhiêu cÆ¡ há»i chiến tháng?â Äá» NgÅ© Cẩm Sương: âMưá»i phần trÄm.â Nà ng bá» sung má»t câu: âNếu ngươi không phải là hạng ngưá»i Äại khà váºn, thì ngay cả mưá»i phần trÄm nà y cÅ©ng không có.â Hắn cắn nuá»t nhiá»u tinh huyết như váºy, váºy mà cÆ¡ há»i thẳng chá» tÄng thêm 5%, khó trách lão Äại lại tá» ra tháºn trá»ng như váºy, hai tên luân há»i chuyá»n thế ắt hẳn rất mạnh. Nhá» tá»i Äây, mặt mà y Từ Bắc Vá»ng hiá»n lên nét buá»n bã, hắn cúi Äầu thất vá»ng. Thấy chó sÄn lại bắt Äầu giả vá» giả vá»t, Äá» NgÅ© Cẩm Sương trá»±c tiếp vạch trần, quát lên: âPhế váºt, mau cút Äi!â Từ Bắc Vá»ng không nói má»t lá»i. âNói Äi, lại muá»n cái gì?â Ãnh mắt Äá» NgÅ© Cẩm Sương trá» nên sâu xa khó dò Từ Bắc Vá»ng cảm thấy vô cùng xấu há», hắn hÃt sâu má»t hÆ¡i, lấy hết dÅ©ng khà Äá» nói: âNương nương Äá» cho thần hôn chân ngưá»i má»t chút, sách cá» có ghi chép, bà n chân là bá» pháºn có thá» truyá»n váºn may.â âMưá»i nÄm trưá»c, nương nương Äã Äặt chân lên Äá»nh Thiên Xu, nghiá»n ép thiên kiêu cùng thế há». Nếu có thá» hôn chân ngưá»i má»t chút, ti chức sẽ có thêm cÆ¡ há»i Äi cùng ÄÆ°á»ng vá»i ngưá»i.â Hắn không thèm Äếm xá»a Äến thái Äá» cá»§a nà ng, nói má»t hÆ¡i không dừng lại. Hôn miá»ng thì tuyá»t ÄôÌi không thêÌ, nhưng hắn Äã từng hôn chân nà ng, có lẽ sẽ có cÆ¡ há»i lặp lại lần thứ hai. Trong chá»c lát, mức nưá»c trong ao Cá»u Châu trá»±c tiếp Äóng bÄng, sương lạnh láºp tức trà n ra khắp nÆ¡i. Con mèo máºp mạp sợ run cả ngưá»i, meo meo thá»±c sá»± bá» khiếp sợ. Mặc dù lá»i giải thÃch cá»§a chó sÄn nghe rất hợp lyÌ, nhưng sao lại có chút vô sá»?
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com
Báo lỗi chương