Con sông uốn lượn, nối tiếp với con suối nhỏ. Từ mặt nước, một cái đầu bầu dục nhô lên, mang màu xanh rêu lẫn vào sắc nước. Đôi mắt hí của sinh vật lạ liếc về phía tây, rồi lặng lẽ lặn xuống, không một gợn sóng.
…
Khi đi thì lâu, mà lúc về lại thật nhanh. Đoàn người trên đường trở lại liên tục mở rộng phạm vi khám phá, nhưng không ngờ cái giá phải trả cũng không nhẹ.
Đã có lần cả nhóm bị muỗi đốt dẫn đến sốt xuất huyết, gần như hấp hối. Với họ, đó chẳng khác nào án tử.
May thay, dường như có một thế lực nào đó đã can thiệp. Những người sốt nặng bất ngờ hồi phục nhanh chóng, khiến chính họ cũng không thể tin nổi. Cái chết tưởng chừng đã chạm vào da thịt, vậy mà giờ đây, họ lại có thể đứng dậy.
Không ai lý giải được nguyên nhân. Đối với phần lớn, đó chỉ là một phép màu hay đơn thuần là…may mắn. Nhưng với Garu, đó là một nghi vấn hướng thẳng đến Ry.
Cuối cùng, không chịu nổi cảm giác bức rức trong lòng, Garu kéo Ry ra một góc rồi gặng hỏi. Ry cố né tránh, nhưng trước những suy luận sắc bén của Garu, cậu đành chịu thua.
Ry thở dài, khó chịu nói:
“Được rồi, tôi nói. Thế nào tộc trưởng cũng mắng thôi, aiz…”
Garu khẽ gãi đầu, mơ hồ đoán được gì đó từ lời than vãn ấy.
“Cái này là do tộc trưởng giao cho tôi.”
“Tộc trưởng? Giao cậu làm gì cơ?” – Garu nheo mắt.
Ry tặc lưỡi rồi thò tay vào túi, lôi ra hai vật: một quả trứng màu trắng ánh xanh và một bức tượng hình con rùa, đặt ngay trước mặt Garu.
“Mỗi khi tới một nơi phù hợp, tôi phải đặt hai thứ này tại đó.”
Garu cầm lấy, mắt không rời chúng:
“Là gì vậy? Sao lại phải đặt mấy thứ này?”
Ry khựng lại một chút, rồi như quyết định nói hết:
“Quả trứng là con của Thần Hộ Mệnh, còn tượng rùa là bản sao của bức tượng ở tế đàn. Còn lý do thì…tôi cũng không biết. Tộc trưởng không nói.”
Nghe vậy, Garu im lặng hồi lâu. Cảm xúc phức tạp lướt qua ánh mắt hắn. Sau đó, hắn trả lại Ry hai vật ấy:
“Được rồi, trả cậu. Tôi sẽ không nói với ai chuyện này đâu.”
Nói xong, Garu quay về lều. Ry nheo mắt nhìn theo bóng dáng ấy khuất dần, lắc đầu rồi cũng trở lại nghỉ ngơi.
Ở trong lều của mình.
Garu đưa lên hai bàn tay lên cao, mắt nhìn vào chúng, cái cảm giác khó hiểu đó vẫn dai dẳng bám theo hắn.
Khi Garu siết chặt bức tượng. Cảm giác lành lạnh lan dần từ lòng bàn tay lên cánh tay. Trong thoáng chốc, hắn cảm nhận được…nhịp đập? Không rõ là của tượng hay của chính mình. Nhưng điều đó khiến hắn không thể ngủ trọn giấc đêm đó
…
Mất hơn một tháng, cả đoàn mới thoát khỏi niềm vui khám phá khu vực núi lửa kia. Họ mang về vô vàn tài nguyên quý giá: khoảng mười loại thảo dược, một số khoáng sản lạ…và xác một con hổ.
Nhưng cái giá cũng không nhỏ: ba người bị thương nặng khi săn con hổ đó. May mắn thay, vết thương được cầm máu kịp thời nên giữ được tính mạng.
Con hổ này nhỏ hơn so với những con trước Ry từng gặp, Ry đã nhìn thấy trong mắt con hổ – không phải sự hoang dã, mà là sự tính toán. Nó biết nhóm người này mệt mỏi, biết ai yếu hơn, biết khi nào thì xuất hiện. Có lẽ...con vật này đã từng gặp con người trước đây. Và sống sót.
Khi nhận ra không thể rút lui an toàn khỏi vùng nó chiếm đóng, Ry quyết định tiêu diệt luôn con thú dữ, dù cái giá là vũ khí hư hại, người bị thương, và mùi máu kéo theo vô số loài săn mồi khác.
Ry buộc phải rút lui, để lại cây rìu – thứ mà cậu cũng chẳng tiếc vì cán gỗ đã gãy. Nhưng điều đó khiến Ry thôi ý định khám phá tiếp, thay vào đó trở về bộ lạc, tiện thể đòi lại lời hứa của Ain: một cây rìu mới.
…
Sau hơn nửa năm di chuyển, cuối cùng đoàn người cũng đặt chân tới vị trí chỉ cách lãnh thổ bộ lạc khoảng 50km. Nhưng trời đã gần tối, buộc họ phải dừng lại nghỉ tạm qua đêm.
Dự kiến sáng hôm sau sẽ tiếp tục đi đến điểm liên lạc bí mật giữa các “vệ tinh” và nhóm Dao – chỉ một mình Ry biết rõ vị trí ấy. Cậu dự định nhờ nhóm Dao hộ tống đoạn đường còn lại.
Bởi tuy gọi là lãnh thổ của Lạc Việt, nhưng phần lớn khu vực bên ngoài vẫn là bẫy rập và thú hoang. Chỉ nhóm Dao – người giữ bản đồ bẫy duy nhất – mới có thể dẫn đoàn về an toàn. Thậm chí nhóm xây dựng từng đặt bẫy cũng chẳng nhớ nổi đã đặt những gì ở đâu.
Sáng hôm sau, cả đoàn dậy sớm. Đánh răng, rửa mặt, ăn sáng xong, không khí trở nên vui vẻ lạ thường. Ai cũng hồ hởi vì sắp được trở về bộ lạc sau hành trình dài gần hai năm.
Ry dù vậy vẫn giữ tinh thần cảnh giác. Cậu biết rõ: càng gần đến nơi an toàn, càng dễ chủ quan – và chủ quan đồng nghĩa với hiểm họa. Ry đã trả giá đủ rồi.
Một vài người ăn xong liền đứng dậy chuẩn bị xuất phát mà chưa chờ lệnh Ry. Cậu chỉ nheo mắt nhìn, không ngăn cản. Sự háo hức là điều dễ hiểu – chính bản thân Ry cũng cảm thấy vậy.
Cuối cùng, Ry quyết định thúc đẩy mọi việc nhanh hơn. Chỉ mất một giờ để dọn dẹp, đoàn người lại lên đường.
Không còn vẻ cảnh giác như trước, mọi người nói cười rôm rả. Ry và Garu cũng cười nhẹ khi thấy tinh thần mọi người nhẹ nhõm – sau quãng thời gian căng thẳng kéo dài, điều đó thật đáng mừng.
Nhưng niềm vui làm họ lơ là. Cả đoàn đi mãi đến khi nhận ra thì…đã vượt quá điểm liên lạc. Trời cũng sập tối.
Hoảng loạn. Lo lắng. Ánh mắt dõi khắp bóng tối lặng thinh của rừng rậm.
Ry nhanh chóng ra lệnh nhóm lửa, dùng các loại thảo mộc xua đuổi thú dữ, dựng xe kéo thành hàng phòng thủ. Họ lấy cả áo cũ rách làm mền tạm qua đêm.
Chỉ những việc đơn giản mà cũng mất đến hai tiếng đồng hồ mới xong. Mưa hôm trước khiến cây cối ẩm ướt, lửa rất khó bắt.
Một vài đứa trẻ vừa hạ sinh bắt đầu khóc. Người lớn giấu lo sợ bằng tiếng cười giả lả. Ry đứng giữa vòng lửa, mắt nhìn về khoảng tối sâu trong rừng, không lên tiếng. Cậu biết – nếu để tinh thần sụp đổ, cả đoàn sẽ rơi vào hỗn loạn. Nhưng Ry chẳng biết nên mở lời giúp cho đoàn người như thế nào.
May mắn thay, đêm ấy không có thú dữ. Dù côn trùng vẫn quấy rầy, nhưng những cây hương thảo đã giúp phần nào.
Tiếng động rộn rã của cả đoàn khiến một vài thành viên nhóm Dao gần đó chú ý.
Những thành viên nhóm Dao xuất hiện như bóng ma, không một tiếng động. Người đi đầu đeo mặt nạ sắt đen, ánh mắt lạnh như sương sớm. Họ chẳng nói gì, chỉ ra dấu hiệu – và đoàn người lặng lẽ đi theo như thể bị thôi miên.
Không lâu sau, họ đến gần cổng bộ lạc. Nhóm Dao biến mất trong màn sương như cách họ đến – âm thầm và vô hình.
Phía trước, một nhóm canh gác vừa thấy bóng người lù lù giữa sương sớm liền cảnh giác, vũ khí giương cao, tiếng hô vang lên:
“Đứng lại!!!”
“Tôi yêu cầu nhóm người phía trước đứng lại! Nếu không, chúng tôi sẽ tấn công!”
Ry khựng lại, ngỡ ngàng. Hắn chỉ muốn trở về, sao lại bị đối xử như kẻ địch? Tiếng trống báo động vang dội, mũi tên giương sẵn – đây không còn là cảnh báo chơi đùa.
Hắn bật cười khổ – chưa bao giờ thấy về nhà lại khó đến vậy.
Ry quay đầu nói nhanh với đoàn:
“Để tôi lên trước, mọi người chờ ở đây.”
Rồi hắn giơ hai tay, bước từng bước trong sương mù, miệng không ngừng nhắc:
“Tôi là Ry đây.”
Phía bên kia, đám canh gác càng căng thẳng. Bóng người tiến gần, sương vẫn dày đặc. Một giọng nói vang lên:
“Coi chừng là giả...Cẩn thận!”
Không ai dám tấn công. Giả như thật thì sao? Lỡ bắn nhầm thì sao?
Không khí căng như dây đàn, cho đến khi họ nhận ra nét mặt, dáng đi ấy – đúng là Ry.
Vỡ òa.
Vũ khí rơi xuống đất, mọi người ùa tới ôm chầm lấy hắn, miệng không ngừng gọi tên và hỏi dồn dập.
Ry mỉm cười. Hắn cũng vui. Nhưng rồi liếc ra sau, nhớ đến đoàn người vẫn còn đứng trong sương mờ.
Một giọng trầm cất lên:
“Mọi người đâu? Không lẽ...chỉ còn mình cậu sống sót?”
Những ánh mắt đăm đăm, rơm rớm nước.
Ry khẽ thở ra:
“Họ vẫn sống. Họ đang chờ phía sau.”
Và hắn quay đầu hét lên:
“Garu! Ổn rồi! Mọi người mau tới đây!”
Từ trong làn sương, từng bóng người hiện ra. Họ bước tới, từng bước. Những đôi mắt mệt mỏi gặp lại ánh mắt thân quen, rồi lặng lẽ siết chặt vai nhau. Không ai nói gì – ánh mắt thay lời.
Sau phút đoàn tụ, nhóm canh gác tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng – như đúng quy trình. Nhưng ai cũng biết, đây không chỉ là kiểm tra thông thường, mà là bước cuối cùng để kết thúc hành trình dài gần hai năm…
Họ đã về lại Lạc Việt – nơi mà trái tim họ chưa từng rời xa.
(chương này hơi ngắn, mọi người thông cảm giúp tui, tui đang bị hàng xóm tra tấn lỗ tai nên không có cảm xúc viết nhiều. Với lại tui nghĩ một hành trình vừa qua đã quá khắc nghiệt rồi nên đoạn kết này nên trầm lắng lại một chút.)