Khi đi vào càng sâu, Ry càng bất ngờ trước sự đa dạng sinh vật nơi đây: nào là gấu nâu, hổ, gà rừng, bò rừng, lợn rừng…
Nhưng thứ mà nhóm Ry bắt được đầu tiên bằng bẫy hố lại là những con cừu – một lần nữa, lại xuất hiện loài vật rất giống với loài mà Ry từng phát hiện trước đó. Chúng giống dê, nhưng khác hơn rất nhiều.
Để tránh cho bầy cừu có thời gian kêu ầm ĩ, một số thành viên vội vàng nghiền ít lá cây cà độc dược (tên khác: Mạn đà la, cà dại, cây hơi thở của quỷ) – cái tên đã nói lên phần nào công dụng của nó.
Từ lá, hạt đến hoa đều có độc tính cao. Đây cũng là loài cây mà Rin từng nghiên cứu kỹ lưỡng.
Chỉ cần một vài chiếc lá được nghiền nhỏ, ngâm trong nước vài phút rồi trộn với một ít thức ăn – nạn nhân sau đó sẽ rơi vào trạng thái ảo giác, mê sảng, buồn ngủ hoặc tê liệt, tùy theo liều lượng.
Theo lời Rin, hoa của cây này là độc nhất – nếu dùng liều tối đa, có thể khiến nạn nhân tử vong chỉ trong vòng một phút. Chính vì điều này mà cây mạn đà la được trồng ở nơi kín đáo, ít người được phép tiếp cận.
Chỉ khi có nhiệm vụ cần nghiên cứu, Rin mới xét duyệt cho người vào khu vực trồng cây. Số lượng lá và hoa đều được kiểm đếm hằng ngày, nhằm tránh cho ai đó sử dụng vào mục đích xấu.
Số lá mà đoàn Ry mang theo cực kỳ ít và việc sử dụng phải được kiểm soát nghiêm ngặt. Vậy mà lần này, họ buộc phải dùng đến – bởi mấy con cừu kêu quá to.
Tiếng kêu của chúng có thể đánh động các loài thú dữ quanh đây – điều không ai muốn. Thế nên, Ry đành cho phép dùng thuốc.
Sau khi chuẩn bị xong, vài người trong nhóm cẩn thận lấy cành cây chấm vào dung dịch lá độc, rồi xoa nhẹ lên môi bầy cừu.
Cừu thấy lạ thì liếm môi, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ ngắn. Mấy người Ry vội vác chúng từ hố lên xe kéo, buộc dây chắc chắn, sau đó kéo xe về chỗ trú và giao lại cho nhóm nuôi thú.
Còn Ry cùng một vài người còn lại thì ở lại tìm cách đánh lạc hướng những con thú dữ.
Việc đánh lạc hướng ấy tiêu tốn hơn nửa buổi trời. Dù nhóm Ry hiện tại có thể đánh bại các loài thú hoang, nhưng thiệt hại sẽ không nhỏ – mà đó là điều Ain chưa bao giờ khuyến khích tộc nhân mình làm.
Chính Ry cũng không muốn điều đó xảy ra. Mỗi người ngã xuống là hành trình trở về thêm áp lực một chút. Hơn nữa, những người ở đây toàn là chiến tướng của nó – Ry không muốn chỉ vì háo thắng mà đánh đổi họ.
Sau khi xác nhận đã an toàn, Ry mới cùng nhóm đi săn tìm đến các bãi săn nhỏ lẻ hơn. Tuy chất lượng và số lượng có kém đi, nhưng đổi lại an toàn và nhàn hạ hơn.
…
Dù nói là “nhàn hạ” nhưng Ry vẫn tung hết sức mỗi khi săn bắt. Ain, ở tận bộ lạc, luôn lặp đi lặp lại câu nói:
“Hổ săn mồi, dù là thỏ, cũng phải tung hết sức. Không được coi thường bất kỳ con mồi nào – nếu không, con hổ sẽ phải trả giá rất đắt.”
Ngày nào cũng nghe mãi, câu nói ấy dần trở thành tín niệm trong Ry. Không còn cái kiểu lơ là như thời gian đầu khi bộ lạc mới thành lập. Hồi đó, Ry cực kỳ tự tin vào sức mạnh của bản thân, cả vào khả năng hiểu biết về con mồi.
Nhưng lần đụng độ bầy sói năm xưa đã làm nó suy sụp tinh thần. Hiểu biết gì chứ?
Khi ấy, nó cùng với Zua và Ain chính là những con mồi. Nếu không nhờ Ain chống đỡ cả về tinh thần, chiến thuật lẫn thể chất, thì đã chẳng còn một Ry của ngày hôm nay.
Ấy vậy mà, khi bắt đầu lớn mạnh, Ry lại một lần nữa thất bại trong lần xâm chiếm một bộ lạc nhỏ. Sự tự tin từng cứu nó, giờ lại khiến nó và đồng đội suýt chết.
Mãi về sau, Ry mới thực sự thấm thía câu nói của Ain. Nó bắt đầu truyền đạt lại điều đó cho những thành viên dưới trướng – một cách điên cuồng.
Thậm chí, Ry nổi giận thật sự mỗi khi phát hiện ai trong đội có dấu hiệu lơ là khi đi săn. Dưới sự nghiêm khắc của nó, cả đội dần thay đổi nhận thức. Từ đó, rủi ro trong mỗi chuyến đi săn giảm hẳn đi.
Cũng như năm xưa, cha của Ain cùng với tộc nhân từng bị thương khi săn bầy thỏ một sừng – chỉ vì chủ quan.
Sự kiện ấy từng khiến lão Vu gặp rất nhiều khó khăn. Ain – khi đó còn nhỏ – đã ghi nhớ nỗi đau đó, và hắn thề sẽ không để nó lặp lại.
Muốn thay đổi, phải bắt đầu từ những người thân cận nhất. Sự thất bại của Ry – thực chất – là điều Ain đã sắp đặt. Hắn chấp nhận đánh cược tất cả, miễn sao Ry trưởng thành.
Người đi thu thập thông tin là Zua, nhưng người xử lý – chính là Ain.
Không có lý nào Ain lại để Ry rơi vào tình huống nguy hiểm…trừ khi hắn muốn như vậy.
Việc còn lại là làm sao cho điều đó xảy ra thật tự nhiên – phần ấy, Ain đành phó mặc cho may mắn.
Và may mắn đã cho hắn một trái ngọt: một Ry điềm đạm hơn, chững chạc hơn; một đội quân không còn khinh thường kẻ yếu.
Đội quân ấy – chính là niềm hy vọng đưa Ain tiến xa trên hành trình vượt thời đại.
Chỉ bấy nhiêu thôi đã khiến Ain tốn gần 5 năm. Vậy nếu hắn còn muốn thay đổi nhiều hơn nữa, muốn tiến xa hơn nữa – hắn sẽ cần bao nhiêu năm?
…
Từ xưa đến nay, nhân loại luôn có thiện và ác – từ bản chất con người và cả từ môi trường.
Nếu một người sống trong môi trường tốt, họ có thể trở thành người tốt. Nếu sống trong môi trường xấu – rất có thể sẽ biến chất.
Nhưng đó mới chỉ là môi trường.
Con người còn chịu ảnh hưởng bởi thất tình, lục dục, tứ khoái và đủ thứ tác động khác. Tuy vậy, môi trường sống vẫn là yếu tố định hình con người nhiều nhất.
Một đứa trẻ xấu, nếu sống trong môi trường giáo dục đầy đủ, có thể dần thay đổi tính tình – hoặc ít nhất cũng kiềm chế được phần nào cái xấu trong mình.
Ngược lại, một đứa trẻ tốt, nếu bản chất của nó đủ mạnh, thậm chí còn có thể ảnh hưởng ngược lại môi trường, và...thay đổi mọi thứ.
Chính vì vậy, Ain đặc biệt lo sợ bản chất con người – cái thứ không nhìn thấy được, nhưng âm thầm phá vỡ cả nền tảng.
Ai mà biết, trong bộ lạc hắn xây dựng, có kẻ nào đó sinh ra đã tà ác, đang cố trà trộn vào để gieo mầm phản bội?
Vì vậy, Ain ra lệnh xử lý triệt để những kẻ có tư tưởng phản bội. Hắn tạo ra một môi trường thật sự tốt – nơi dù có kẻ tà ác bẩm sinh cũng không dám lộ diện.
Nếu có ai đó dám hành động trong bóng tối, thì cũng sẽ bị chính các tộc nhân khác phát hiện và tiêu diệt, trước khi Ain kịp ra tay.
Ở đây, cuộc sống đang rất tốt – ai còn rảnh mà phản bội?
…
Mỗi việc Ain làm – đều là đang xây móng cho một ngôi nhà vững chắc.
Khi con người được thỏa mãn tứ khoái, được kiềm chế thất tình, lục dục bởi luật lệ…họ sẽ an tâm mà cống hiến cho Ain.
Lúc ấy, bất kỳ thứ gì hắn muốn xây, muốn tạo, muốn nghiên cứu – cũng sẽ diễn ra trơn tru.
Và thời gian để đạt đến cái “mục tiêu kia” – sẽ được rút ngắn đi rất nhiều.
…
Tới buổi chiều, Ry cùng với mấy thành viên nhóm săn trở về. Phía sau họ là những con vật săn được trong ngày — vài con gà rừng, mấy con cáo nhỏ, cả một con nai con bị dính bẫy.
Nhóm nấu ăn nhanh chóng nhận lấy, rồi dắt nhau ra bờ sông để làm thịt lũ thú nhỏ.
Ry đặt mình xuống một chiếc bàn gỗ mộc mạc. Cầm lên một chén nước, nó uống một hơi dài. Dòng nước mát lạnh trôi xuống cổ họng, khiến nó bật ra tiếng “Khà” sảng khoái. Đặt chén xuống bàn, Ry liếc nhìn khung cảnh xung quanh.
Ở đằng xa, nhóm trị liệu đang chất vấn mấy người đi săn vì đã sử dụng quá nhiều lá mạn đà la. Ry vội quay đi chỗ khác, cố lảng tránh ánh mắt của họ. Dù sao, chính nó là người ra lệnh mà.
Một góc khác, nhóm nuôi thú đang tất bật dựng chuồng, chuẩn bị thức ăn cho bầy cừu mới bắt được. Còn Mih thì đang loay hoay bên đống đá thu nhặt từ núi lửa, lặng lẽ quan sát từng viên, thỉnh thoảng lại bật cười như một đứa trẻ tìm thấy đồ chơi quý.
Ry nhìn lại – lúc nào không hay, Garu đã ngồi cạnh bên. Nó nghiêng đầu, hỏi:
“Sao không đi làm việc, ngồi đây chi?”
Garu cười khổ:
“Tôi không được ngồi nghỉ à?”
Ry im lặng. Cả hai lặng lẽ nhìn quanh nơi trú, mỗi người một tâm sự. Trong lòng họ là một cảm giác là lạ – như nhẹ nhõm, mà cũng như luyến tiếc. Chỉ là, chẳng ai nói ra.
…
“Nhanh tay lên nào! Này, chú ý vào. Bên kia phá luôn đi. Cẩn thận chứ!”
Ry lớn tiếng hối thúc, giục mọi người thu dọn khu vực trú. Những lều tạm, kho gỗ, rào chắn…tất cả đều phải tháo dỡ sạch sẽ trước khi rời đi.
Garu đứng một bên, nhìn thằng nhóc mà bất lực – chỉ có những lúc như vậy nó mới nghiêm túc.
Mih và Lim đã an tọa trên xe kéo từ lâu. Lim thì lim dim, chỉ mong nhanh chóng trở về bộ lạc để nghỉ ngơi, chuẩn bị cho nhiệm vụ tiếp theo.
Còn Mih thì chẳng giấu nổi sự háo hức. Đống đá ở phía sau xe kéo như đang gọi mời hắn bước vào một thế giới kỳ diệu khác – nơi những thí nghiệm được tiếp tục, nơi tri thức được khai mở.
Phải mất mấy giờ, đoàn người mới thu dọn xong toàn bộ mọi thứ mà họ từng dựng lên trong thời gian ở đây.
Có người thì vấn vương, tiếc nuối một nơi đã gắn bó. Có người thì háo hức mong chờ bộ lạc thay đổi như thế nào sau chuyến đi.
Mỗi gương mặt, mỗi ánh mắt đều mang một cảm xúc riêng – đầy đủ các cung bậc hiện ra giữa ánh hoàng hôn.
Ry đứng giữa tất cả, hít một hơi dài rồi hô lớn:
“Xuất phát!”
Từng chiếc xe kéo bắt đầu lăn bánh, tiến về phía tây – nơi họ gọi là nhà, nơi được mang tên Bộ lạc Lạc Việt.
Ry quay đầu nhìn lại. Xa xa là căn nhà gỗ cũ của lão Qy, nơi chứa đựng không ít ký ức. Gần đó là một hướng khác – nơi nó còn chưa kịp khám phá.
Ry thở dài, rồi lại quay về phía trước. Con đường vẫn còn dài. Nhưng ít nhất, hôm nay, họ đang cùng nhau trở về.