Suốt quãng đường còn lại, tim tôi cứ đập thình thịch, chẳng dám thở mạnh. Trong đầu chỉ xoay quanh câu nói của Kiều Ngộ. Ý anh là, bà nội tôi chưa nói cho tôi biết điều gì?
Tôi lén nhìn Kiều Ngộ, anh vẫn nhắm nghiền mắt, hàng mi dài như cánh quạt đổ bóng xuống gò má, vẻ mặt bình yên như thể câu nói vừa rồi không phải do anh thốt ra.
Lòng tôi bắt đầu thấp thỏm, chẳng lẽ bà tôi thật sự đã "nhắc nhở" anh ấy rồi sao?
Xe dừng lại dưới khu chung cư, Kiều Ngộ vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Tôi khẽ gọi: "Kiều Tổng, đến nơi rồi ạ."
Không có phản ứng.
Ánh đèn neon bên ngoài hắt qua cửa sổ, làm dịu đi những đường nét cương nghị trên gương mặt anh. Kiều Ngộ chỉ biết chúng tôi là cấp trên - cấp dưới, mà không biết rằng chúng tôi thực ra còn từng là bạn học thời cấp ba.
Lần đầu tiên tôi gặp Kiều Ngộ là khi thầy chủ nhiệm mời các cựu học sinh xuất sắc về trường chia sẻ kinh nghiệm. Chàng trai trong chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi, đứng trên bục giảng, đôi mắt lấp lánh ánh sao.
Nụ cười của anh ngày đó như một hạt giống gieo vào lòng tôi, khiến tôi một mực đuổi theo dấu chân anh, thi vào thành phố nơi anh sống, rồi không chút do dự ứng tuyển vào công ty của anh. Với tôi, anh là một hình mẫu lý tưởng.
Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày khoảng cách giữa chúng tôi lại gần đến thế, gần đến mức tôi có thể đếm được từng sợi lông mi của anh. Tim tôi đập loạn nhịp, tôi đưa tay ôm ngực, trong lòng nảy sinh một ý nghĩ vụn vặt, không muốn gọi anh dậy, chỉ mong khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi.
Không biết đã ngắm anh bao lâu, tôi cũng mơ màng thiếp đi.
Trong giấc mơ, bà tôi lại xuất hiện. Bà mặc một chiếc áo đỏ hoa nhí, ra sức cổ vũ: "Cơ hội trời cho thế này mà cháu lại ngủ được à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi không hiểu ý bà, bèn hỏi lại "Dạ?".
Bà tôi tức tối: "Nhân lúc nó đang say, cháu phải chớp lấy thời cơ! Bây giờ hôn nó đi, hôn cho đã rồi bắt nó chịu trách nhiệm."
Trời đất, bà tôi đúng là hổ báo mà!
Tuy nhiên, tôi chưa kịp phản ứng gì thì đã bừng tỉnh. Mở mắt ra, tôi vẫn đang ở trong xe. Điện thoại hiển thị 10:05, hóa ra chỉ mới qua 5 phút.
Nhớ lại giấc mơ vừa rồi, ánh mắt tôi vô thức dừng lại trên môi Kiều Ngộ. Có lẽ thực sự là bị quỷ ám, tôi cẩn thận nhích người về phía anh, càng lúc càng gần.
Ngay khoảnh khắc sắp chạm vào môi đối phương, người đàn ông đang say ngủ đột nhiên mở mắt.
Tỉnh… tỉnh rồi?!
Tim tôi như ngừng đập, cảm giác này không khác gì bị giám thị bắt quả tang gian lận tại trận. Tôi vội vàng định rút lui thì bị Kiều Ngộ giữ lại. Anh mỉm cười: "Muốn hôn tôi à?"
Giờ có c.h.ế.t tôi cũng không thừa nhận. "Không, tôi chỉ là…"
Tôi còn đang vắt óc tìm cớ thì nghe Kiều Ngộ nói tiếp: "Phải, em đâu có muốn hôn tôi. Em chỉ muốn nhân lúc tôi không tỉnh táo để chiếm đoạt tôi thôi."
Khoan đã, sao câu này nghe quen thế nhỉ? Chẳng phải đây chính là lời bà tôi đã nói sao!
Lần này tôi không thể giả ngốc được nữa, sững sờ nhìn Kiều Ngộ. Bỏ qua tất cả, tôi buột miệng hỏi: "Sếp, hôm nay anh mặc quần lót màu hồng đúng không?"
Kiều Ngộ: "..."
Trong xe không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, tôi theo Kiều Ngộ lên căn hộ của anh. Cách bài trí bên trong y hệt như lời bà tôi miêu tả.
Tôi liếc nhìn chiếc tủ cạnh ti vi, thấy rất nhiều mô hình được trưng bày, nhớ đến lời bà nói Kiều Ngộ mỗi ngày về nhà đều xem "hoạt hình", tôi không nhịn được mà mỉm cười.