Sếp Ơi, Bà Nội Em Bắt Anh Yêu Em Đó!

Chương 2



 

Kiều Ngộ tỏ vẻ không hài lòng với cách sắp xếp này: "Em nghĩ tôi sẽ làm em mất mặt à?"

"Không không, tôi chỉ sợ người khác hiểu lầm, sẽ không tốt cho danh tiếng của ngài."

Kiều Ngộ nhìn tôi, cười lạnh một tiếng rồi đóng sầm cửa xe. Tính khí đúng là thất thường thật.

Tôi ngồi trong xe thêm vài phút rồi mới cầm túi xách bước vào phòng tiệc. Phần lớn mọi người đều đã có mặt. Bộ phận chúng tôi khá đông, được chia thành hai bàn.

Bàn phụ đã ngồi kín, chỉ còn vài chỗ trống ở bàn chính có Kiều Ngộ. Nhưng với vị trí của tôi mà ngồi ở đó thì có vẻ không hợp lý cho lắm.

Kiều Ngộ thấy tôi, bèn nhướng mày: "Mọi người cứ thoải mái, không cần câu nệ."

Phó tổng Trần lập tức hiểu ý, vẫy tay gọi tôi: "Lưu Mộng, qua đây ngồi này."

Tôi chưa kịp đáp lời, đồng nghiệp Trương Viễn ở bàn bên đã bước tới: "Bàn bọn em chen một chút cũng được, thư ký Mạnh còn chưa tới, Tiểu Mộng ngồi bàn chính không hợp lắm đâu."

Anh ta dẫn tôi đến chỗ của mình rồi nói: "Lưu Mộng, em cứ ngồi tạm chỗ anh, để anh kê thêm ghế."

Anh ta vừa dứt lời, các đồng nghiệp đã hùa vào trêu chọc: "Đúng là anh Viễn nhà ta, thương hoa tiếc ngọc số một."

Mặt tôi đỏ bừng. Tôi len lén quay sang nhìn Kiều Ngộ.

Không biết có phải ảo giác không, nhưng hình như trông anh có vẻ không vui. Nhưng tôi nhanh chóng gạt đi suy nghĩ đó. Tôi và anh ấy có thân quen gì đâu, anh ấy chẳng có lý do gì để không vui vì tôi cả.

Lát sau Mạnh Na mới tới, cô ta duyên dáng nói lời xin lỗi rồi ngồi xuống ngay cạnh Kiều Ngộ một cách tự nhiên.

Trong lòng tôi dâng lên một chút chua xót. Có lẽ cả đời này, tôi cũng sẽ không bao giờ có thể quang minh chính đại ngồi cạnh anh như vậy.

Bữa tiệc ban đầu có chút gượng gạo, nhưng chỉ sau vài tuần rượu, không khí nhanh chóng trở nên sôi nổi. Mấy đồng nghiệp nam đặc biệt thích trò ép rượu trên bàn tiệc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Tiểu Mộng, cả bộ phận chỉ còn mỗi em chưa uống, có phải là không nể mặt Kiều Tổng không đấy?"

"Tôi thật sự không biết uống."

Trương Viễn đứng lên: "Mấy anh đừng làm khó cô ấy, tôi uống thay cho."

Anh ta không nói thì thôi, vừa dứt lời không khí lại càng náo nhiệt.

Mọi người trêu chọc: "Anh Viễn sốt ruột cứu mỹ nhân rồi kìa, nói xem hai người có quan hệ gì để bọn này còn xem xét xem có uống thay được không nào?"

Tôi biết Trương Viễn có tình cảm với mình, nhưng lúc này tôi không thể để anh ấy uống thay được. Bất đắc dĩ, tôi cầm lấy lon bia: "Không cần đâu, tôi tự…"

"Cơ thể không được khỏe, chứ không phải không thoải mái, đúng không?"

Lon bia trên tay tôi bị ai đó giật mất. Chẳng biết từ lúc nào, Kiều Ngộ đã đứng ngay cạnh tôi.

Anh mỉm cười: "Lưu Mộng dị ứng cồn. Ai muốn mời rượu cô ấy, tôi xin phép uống thay."

Không khí bỗng chốc thay đổi. Ánh mắt của mọi người như s.ú.n.g liên thanh, quét qua quét lại giữa tôi và Kiều Ngộ.

Kể từ đó, không một ai dám ép tôi uống nữa. Thậm chí tôi còn thấy Trương Viễn mấy lần định hỏi gì đó rồi lại thôi.

Lòng tôi cũng đầy thắc mắc. Làm sao Kiều Ngộ biết tôi bị dị ứng cồn?

Sau bữa tiệc, Kiều Ngộ lại tự nhiên lên xe của tôi. Tôi đã không dám nhìn vẻ mặt của mọi người lúc đó nữa, nhưng cũng không dám hỏi Kiều Ngộ xem anh bị làm sao.

Trên xe, Kiều Ngộ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tôi ho khẽ: "Kiều Tổng, anh ở đâu ạ?"

Kiều Ngộ mở mắt liếc tôi: "Sao thế, chuyện này mà bà nội em cũng chưa nói cho em biết à?"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com