Sau Khi Xuyên Sách, Ta Bị Phụ Hoàng Nghe Được Tiếng Lòng

Chương 7



Triệu Diễn như bị sét đánh, kinh hãi nói:

“Ngươi đã có hôn ước, ngươi không cần thể diện nữa sao?”

“Phu tử đã cứng rắn như vậy, chẳng lẽ thực sự muốn làm phò mã của ta?”

Vừa nói ta vừa tiến lên, nhét chiếc thắt lưng vào trong áo.

“Ngươi là nữ tử, sao lại vô sỉ như thế?”

Lần này, hắn không còn gọi ta là công chúa nữa.

Ta thở dài:

“Ta biết ngài không muốn vào triều... nhưng ta thực sự cần ngài.”

Thấy ánh mắt hắn khựng lại, ta vội nói chữa:

“Ý ta là, phụ hoàng ta... thực sự rất cần ngài.”

Cuối cùng, Triệu Diễn gật đầu.

------------------

Phụ hoàng sợ hắn đổi ý, liền lập tức hạ chỉ hồi cung, ban chức Đại lý tự thiếu khanh cho hắn.

Triệu Diễn vừa nhậm chức, vị phu tử từng dạy ta cũng bị thay. Người mới là một lão học sĩ, bài giảng khiến người ta ngáp dài.

Ta không khỏi nhớ đến Triệu Diễn. Nếu là hắn, chắc chắn sẽ bắt ta đứng dậy học bài.

Tam ca nghe tin, liền vui mừng ra mặt:

“Tứ muội, không biết vị đại nhân nào có bản lĩnh khuyên được Triệu phu tử vào triều, đúng là trời phù hộ Đại Tề ta.”

Ta chỉ gật đầu mỉm cười. Theo nguyên tác, sau lễ Trung thu, Tam ca sẽ được phong làm Hoài vương, bắt đầu vào triều phụ chính.

Phụ hoàng vốn định giao huynh ấy cho Thẩm tướng, nhưng Thẩm tướng lại chẳng những không dạy dỗ được, mà còn dung túng khiến huynh đắc tội nhiều người.

Lần này có Triệu Diễn, e rằng phụ hoàng sẽ đổi ý, để Tam ca theo hắn học hỏi.

Triệu Diễn là người cương trực, xưa nay không dính líu bè phái trong triều, để hắn dìu dắt Tam ca, chẳng còn ai thích hợp hơn.

----------------

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Thẩm Cẩn Ngôn dạo gần đây tại Thái học lại thường xuyên thân cận với ta, thậm chí còn chẳng hề kiêng kỵ Tang Lạc Lạc. Mỗi ngày hắn đều tặng ta một vài món đồ nho nhỏ—lúc là trang sức tinh xảo, khi lại là điểm tâm hiếm lạ. Đồ ăn, ta đều sai người đổ bỏ; trang sức, thì gom lại cất vào hộp, đợi đầy rồi đem đi đổi vàng.

Tan học, hắn lại chặn đường ta. Hắn đưa một khối ngọc bội song ngư được chế từ ngọc bích thượng hạng, miệng bảo là vật gia truyền của Thẩm gia. Xung quanh là tiếng xôn xao không dứt. Hắn vẻ mặt thành khẩn, nếu không phải mới hôm trước Ngưu Thổ lén bẩm rằng hắn từng giả làm thái giám để hẹn hò cùng Tang Lạc Lạc, có lẽ ta đã tin lời ma quỷ của hắn rồi.

Ngọc bội Tang Lạc Lạc nhận cũng là gia truyền, ngọc bội ta nhận cũng là gia truyền—Thẩm gia các người lẽ nào mở hiệu buôn ngọc bội gia truyền?

Song, lúc này vẫn chưa phải thời cơ trở mặt. Cứ để hắn nếm thử một chút hương vị ngọt ngào trước khi bước lên đỉnh cao nhân sinh, sắp cưới được “bạch phú mỹ”. Bằng không, sau này hắn lấy gì mà hối hận?

Ta đưa tay nhận lấy miếng ngọc. Quả nhiên, Thẩm Cẩn Ngôn như trút được gánh nặng, sắc mặt dịu lại, còn hỏi ta bằng giọng ôn hòa:

“Công chúa, hôm nay bánh đào còn hợp khẩu vị không?”

Ta vừa định tùy tiện ứng phó thì Chu Tự và trưởng tỷ đã xuất hiện, kéo tay ta đi ngay.

“Hồ đồ! Thật hồ đồ quá đỗi!” Dọc đường, Chu Tự xót xa không thôi: “Biểu muội, vì cớ gì muội còn tin kẻ bội bạc như Thẩm Cẩn Ngôn?”

“Tứ muội, muội còn thật lòng... thích hắn sao?” Chu Tự nghiến răng nghiến lợi, giọng căm hờn: “Hắn chẳng qua thấy muội hiện được thánh sủng nên mới đến nịnh bợ, mong trèo cao thôi!”

“Ta biết.”

“Vậy mà muội còn như thế?”

Ta khẽ dừng bước, liếc nhìn Chu Tự một cái:

“Nếu không phải huynh tại Ly Bạch cung vừa khóc vừa sụt sùi nước mũi, năn nỉ ta chớ vạch trần Tang Lạc Lạc, ta đã sớm hủy hôn với hắn rồi. Còn cần phải bày trò cùng hắn diễn tuồng hay sao?”

Chu Tự nghẹn lời.

“Tứ muội, hắn không đáng để muội bận lòng. Ta sẽ cùng muội đến gặp phụ hoàng, hôm nay nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của tên Thẩm Cẩn Ngôn!”

Trưởng tỷ vừa nói vừa kéo tay ta đi. Ta quay sang nhìn Chu Tự, thầm nghĩ đầu óc hắn đúng là bị mê muội vì tình rồi, cần phải có thuốc mạnh.

“Ngưu Thổ, ngươi kể lại tường tận hành tung gần đây của Thẩm đại nhân cho thế tử nghe.”

“Dạ, chủ tử.”

Ngưu Thổ mặt không đổi sắc, thong thả kể: từ chuyện Thẩm Cẩn Ngôn hẹn gặp Tang Lạc Lạc mấy lượt mỗi tháng, dùng cách gì để lén lút gặp, gặp ở đâu, mỗi lần lưu lại bao lâu—mọi chuyện đều tường tận, rành mạch. Chu Tự nghe xong, suýt chút nữa đứng không vững.

Trưởng tỷ giận đến run người, gằn giọng:

“Giết một kẻ bạc tình thôi mà, ta không tin phụ hoàng sẽ trị tội ta!”

Ta vẫn dán ánh mắt lên người Chu Tự, nhẹ giọng nói:

“Biểu ca, cục tức này ta không thể nuốt trôi. Hôm nay nói hết với huynh, là để sau này huynh đừng oán ta—vì đã hại nàng ta.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

---------------

Đêm hội Trung thu, ta cùng mẫu hậu và trưởng tỷ vận cung trang gấm thêu Tứ Xuyên, nghiêng nước nghiêng thành xuất hiện giữa điện, khiến Tang quý phi và Tang Lạc Lạc nhất thời bị áp chế đến không ngẩng đầu lên được.

Nhìn vẻ mặt méo mó của Tang Lạc Lạc, ta mỉm cười. Đây... mới chỉ là khởi đầu.

Lần trước, lời mẫu hậu đã khiến ta bừng tỉnh. Trong chốn hậu cung sâu tựa biển này, thứ không thể dựa dẫm nhất... chính là tình yêu của đế vương.

Tang quý phi dù có từng được chuyên sủng, cũng chỉ là chuyện của mười năm về trước. Phụ hoàng có si tình đến đâu, thì cái si tình ấy cũng chỉ đủ để bảo vệ bà ta trong vòng tay, cho ăn ngon mặc đẹp, thế thôi.

Còn tộc nhân của Tang thị, bị lưu đày khắp nơi, đến nay vẫn chưa được phục hồi danh tiết. Vì thế, bao năm qua, triều thần đều ngầm nhắm một mắt, mở một mắt. Tang quý phi vẫn là Tang quý phi, trừ khi nàng ta dám nghịch thiên, nếu không, ngay cả mẫu hậu cũng chẳng thể động tới.

Nhưng Tang Lạc Lạc thì khác.

Nàng ta không phải cốt nhục của phụ hoàng. Lại vì ta cứ quấn lấy không buông, nên gần đây, phụ hoàng cũng bắt đầu có phần lạnh nhạt với nàng.

Có lẽ vì cảm giác bất an, nên nàng càng dựa dẫm vào Thẩm Cẩn Ngôn. Ba ngày gặp một lần, không hề che giấu, chẳng sợ ai hay biết.

Tam ca vừa nhập triều, phụ hoàng liền đặc biệt phái Triệu Diễn đến dẫn dắt huynh ấy. Còn Thẩm Cẩn Ngôn, vẫn giống như nguyên tác—tân khoa trạng nguyên đích thân được điểm trúng trong điện, lại dựa vào phụ thân mà được bổ nhiệm đến Lại bộ nhậm chức.

Chu Tự thì được phong làm Vệ ủy thiếu khanh, hằng ngày dẫn cấm vệ quân tuần tra hoàng cung.

Tất cả chúng ta, dường như chỉ sau một đêm... đã trở thành người lớn.

--------------------

Triệu Diễn không còn chịu gặp ta nữa. Dẫu ta cố viện cớ mượn chuyện của Tam ca để tìm hắn, hắn vẫn lánh mặt, một lần cũng không chịu hiện thân.

Hắn cố tình tránh né, ta muốn gặp cũng không thể gặp được.

Cho đến một ngày, chuyện Tang Lạc Lạc cùng Thẩm Cẩn Ngôn lén lút tư hội bị Chu Tự, khi ấy đang tuần tra, “vô tình” bắt gặp.

Phụ hoàng nổi giận lôi đình, lập tức hủy bỏ hôn ước giữa ta và Thẩm Cẩn Ngôn.

Ngày hôm đó, Triệu Diễn nhờ Tam ca mang đến cho ta một hộp bánh hạt dẻ.

Vì thể diện hoàng gia, phụ hoàng vội vàng lấy cớ, điều Thẩm Cẩn Ngôn đến Hàn Lâm Viện.

Vài ngày sau, lại vu cho hắn thất nghi trước điện, trực tiếp cách chức, phạt về phủ tự kiểm.

Thẩm tướng cũng bị lệnh ở yên trong phủ suy xét lỗi lầm.

Tang Lạc Lạc thì bị phụ hoàng định đưa đến Ngọc Tuyền Quan cạo đầu làm ni cô.

Lần ấy, phụ hoàng và Tang quý phi tranh cãi gay gắt, là lần đầu tiên hai người công khai đối đầu.

Cũng là lần đầu tiên, Tang quý phi bị hạ lệnh cấm túc.

Cuối cùng, vẫn là mẫu hậu ra mặt hòa giải, chỉ lệnh Tang Lạc Lạc đến Phật đường chép kinh sám hối.

Chuyện trong cung, người người đều tưởng mẫu hậu đấu một trận rồi chiến thắng Tang quý phi, nào ai biết được nội tình ẩn sâu phía sau.

Sau biến cố, mẫu hậu đón ta về Phượng Nghi cung chăm sóc.

Phụ hoàng ngày ngày tới thăm.

Hai người họ canh chừng ta rất nghiêm, e rằng ta vì quá thương tâm mà làm chuyện dại dột.

Trong mắt họ, ta là người si tình, nặng lòng với Thẩm Cẩn Ngôn.

Tang quý phi được giải lệnh cấm túc vào đêm giao thừa năm ấy. Việc đầu tiên nàng làm là đến Phượng Nghi cung cầu kiến, đứng trước mặt ta hành lễ, nghẹn ngào nói:

“Xin công chúa thứ tội. Lạc Lạc sai là do ta không biết dạy con.”

Bà mặc vải thô, cài trâm bạc, dung nhan yếu đuối mà vẫn thanh lệ. Song thời gian cuối cùng cũng lưu lại dấu vết trên khuôn mặt vốn cao quý kia.

Nửa năm bà bị giam lỏng, trong hậu cung đã xuất hiện thêm Lệ tần, Lam quý nhân, Lâm mỹ nhân… Người mới nối nhau vào cung, đếm mãi chẳng xuể.

Chỉ e, bà vẫn chưa hay biết điều ấy.

Sau khi Tang quý phi rời đi, mẫu hậu nhìn ta, hỏi chậm rãi:

“Con có biết vì sao Tang quý phi mãi không sinh được hài tử không?”

Ta đáp:

“Nghe nói khi bà ta còn bị giam trong đại lao từng bị nhiễm hàn khí, thân thể hư tổn, khó bồi bổ lại được.”

Mẫu hậu lắc đầu:

“Sai rồi. Là vì bà ta từng bị hạ thuốc tuyệt tử.”

Ta kinh hãi đến nghẹn lời.

Mẫu hậu nhẹ xoa đỉnh đầu ta, nói khẽ:

“Đó là điều kiện để các thế gia đại tộc chấp thuận cho Tang thị tiến cung.”

“Bà ta biết rõ điều đó, cũng hiểu bản thân không thể sinh con, nên mới nóng lòng muốn tìm cho Tang Lạc Lạc một phò mã tốt. Nhưng vận lần không nên nhắm vào con.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com