“Lần trước lời ta có phần nặng nề, mong công chúa đừng để tâm.”
Ta dừng bước, nghiêng đầu quan sát Thẩm Cẩn Ngôn thật kỹ.
Phải thừa nhận, hắn là nhân vật chính trong nguyên tác, dáng dấp tuấn tú phong nhã, quả có phần khiến lòng người xao động.
Đặc biệt là dáng vẻ cúi đầu rũ mắt khiêm cung kia, có thể cong cũng có thể duỗi, không hổ là người sau này có thể quyền khuynh triều dã.
“Công chúa?”
Ta nhướng mày, đáp:
“Thẩm công tử, như lời ngươi từng nói, Thẩm gia các ngươi quả thực không xứng với ta.”
Hừ, đợi ta khuyên được Triệu Diễn vào triều, phụ thân ngươi liệu còn ngồi vững ghế thừa tướng? Phụ thân không làm nổi thừa tướng, ngươi lấy gì mà lên như diều gặp gió?
-----------------------
Hôm ấy ta dùng bữa ở chỗ phụ hoàng, vốn chỉ định dò xét xem liệu có nên giúp người khuyên Triệu Diễn vào triều hay không, cũng tiện thể kiếm chút lợi ích.
Không ngờ phụ hoàng lại chủ động nhắc tới:
“Trẫm thấy con và Triệu Diễn khá hòa hợp, chi bằng con đi khuyên hắn ở lại triều làm quan?”
Mí mắt phụ hoàng gần như khép lại.
Ta liền đưa tay ra:
“Phụ hoàng, gần vào thu rồi, nghe nói gấm Thục nơi Tây Xuyên may xiêm y rất đẹp...”
“Năm nay ban cho con tấm gấm thượng hạng nhất.”
“Một tấm liệu có đủ? Nhi thần còn muốn may một bộ cho mẫu hậu.”
“Vậy thì hai tấm... Không, bốn tấm. Đều ban cho con.”
“Thành giao!”
Ta mãn nguyện lui xuống. Ngày hôm sau vừa tan học liền sai người đến mời Triệu Diễn.
Vốn nghĩ sẽ phải mời nhiều lần, không ngờ hắn lại không từ chối, lập tức đến ngay.
Lúc Mão Nguyệt dẫn hắn vào, ta còn đang dùng điểm tâm.
Nghe cung nhân bẩm báo, ta vội sắp xếp lại mâm điểm tâm dở dang, phủi sạch vụn bánh trên người, đứng dậy nghênh đón:
“Phu tử.”
Ta nở nụ cười rạng rỡ như nắng giữa trưa.
“Tứ công chúa, không biết hôm nay có chuyện gì?”
Trước khi hắn bước vào, ta đã cho lui toàn bộ cung nhân trong điện. Khi ra hiệu cho Mão Nguyệt trấn thủ ngoài cửa, Triệu Diễn nhướng mày, khoanh tay không nói.
“Phu tử, mời ngồi.”
“Tứ công chúa, có chuyện gì xin cứ nói thẳng.”
“Ngài nếm thử cái này trước.”
Ta cười tủm tỉm đưa đến một miếng bánh hạt dẻ. Kỳ lạ là ta và hắn đều yêu thích các loại bánh nướng, đặc biệt là hạt dẻ.
“Có chuyện gì, công chúa cứ nói.” – Hắn cắn một miếng bánh.
Thấy hắn ăn rồi, ta mới lên tiếng:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
“Phụ hoàng bảo ta khuyên ngài lưu lại triều...”
Chưa kịp dứt lời, thấy hắn định nhổ bánh ra, ta lập tức chạy đến bịt miệng hắn.
Lòng bàn tay ấm áp. Triệu Diễn bị nghẹn, mặt đỏ bừng.
Thấy yết hầu hắn chuyển động, chắc chắn đã nuốt, ta mới buông tay, nghiêm nghị:
“Phu tử là người nho nhã, sao lại vứt bỏ tâm ý của ta như thế?”
Gân xanh trên trán hắn nổi rõ:
“Ngươi!”
Ta chắp tay cúi người:
“Phu tử, ta cầu xin ngài.”
Hắn không nói, đặt bánh xuống, đứng dậy rảo bước ra ngoài.
“Phu tử!”
Ta gọi hắn lại:
“Ngài hôm nay không đồng ý, thì đừng hòng ra khỏi điện.”
Triệu Diễn dừng bước, trầm giọng:
“Quan cao lộc hậu không phải điều ta mong cầu.”
“Vậy phu tử muốn gì? Chỉ cần ngài chịu ở lại, bất cứ điều gì, ta đều có thể dâng lên bằng cả hai tay.”
Hắn vẫn im lặng. Ta biết mình phải tung ra chiêu sát thủ.
“Phu tử, ngài nhìn xem đây là gì?”
Trên cổ tay trắng ngần là chiếc thắt lưng màu đen, vô cùng nổi bật. Triệu Diễn nhìn thấy, sắc mặt đại biến.
Phải, đây là vật hắn bỏ lại hôm đó, ta đã nhặt về, còn tự tay khâu lại.
“Phu tử, nếu ngài vẫn không đồng ý, ta sẽ nói với phụ hoàng rằng chúng ta đã tư thông từ lâu, để ngài làm phò mã của ta. Khi ấy, cả đời này đừng mơ rời khỏi Đại Tề nửa bước!”