Sau Khi Trọng Sinh Thành Thân Với Oan Gia

Chương 11



Triệu Khanh mặt mày dữ tợn: "Đừng giả ngốc, đừng nghĩ rằng bản vương không biết ngươi cũng đã trùng sinh! Ngươi là cái đồ không biết xấu hổ, cấu kết với Trình Cẩn Ngọc, còn hại ch.ết bản vương! Hừ, ngươi muốn tái hợp với hắn? Đừng mơ!"

Nói xong, Triệu Khanh liền giật lấy dây lưng buộc ở eo ta.

Ta kinh hãi thét lên, ra sức giãy giụa, nhưng làm cách nào cũng vô ích.

Triệu Khanh cười méo mó: "Ha ha ha! Một canh giờ nữa sẽ có người đến bắt gian, đến lúc đó, ngươi - vị phu nhân tương lai của tướng quân đang nằm trên giường với bản vương, ta xem Trình Cẩn Ngọc còn cần ngươi nữa không!"

Nói xong, hắn liền ném ta lên giường muốn nhào tới.

Ngay sau đó, cửa phòng bị đá tung, Tam Vương gia bị Trình Cẩn Ngọc nắm cổ áo, hung hăng quật xuống đất.

Đôi mắt Trình Cẩn Ngọc đỏ ngầu, ánh mắt đầy sát khí cuộn trào, răng nghiến ken két, hai nắm đấ.m siết chặt, gân xanh nổi rõ: "Triệu Khanh, ngươi muốn chết..."

Trong ánh mắt vừa kinh hoàng vừa giận dữ của Triệu Khanh, từng cú đấ.m của Trình Cẩn Ngọc liên tiếp rơi xuống người hắn.

Triệu Khanh thét lên đau đớn, liên tục kêu cứu, nhưng những người hầu cận xung quanh đều đã bị hắn ra lệnh lui xuống, không ai nghe thấy tiếng kêu cứu.

Chẳng mấy chốc, Triệu Khanh đã bị Trình Cẩn Ngọc đánh cho đến ngất xỉu.

Đến khi Trình Cẩn Ngọc quay đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn ta.

Ta nhào vào lòng chàng, khóc nức nở: "Trình Cẩn Ngọc, ta sợ ch.ết mất!"

Ngón tay thô ráp của chàng chạm vào làn da mịn màng, bàn tay chàng run rẩy, yết hầu chuyển động, giọng khàn đặc: "Nàng cũng làm ta sợ ch.ết mất. Nếu ta đến trễ thêm chút nữa, ta sợ..."

Ta nghẹn ngào hỏi: "Chàng sợ gì?"

"Ta sợ... sợ nàng gặp chuyện, khiến cho người trong lòng nàng biết..."

Ta không thể nghe thêm được nữa, kiễng chân lên, giữ chặt mặt Trình Cẩn Ngọc hung hăng hôn lên môi chàng.

Cơ thể Trình Cẩn Ngọc lập tức cứng đờ, chàng mở to mắt nhìn ta, tràn đầy sự kinh ngạc.

Ta nhắm mắt, dựa vào cảm giác mà lướt nhẹ trên đôi môi chàng.

Trình Cẩn Ngọc ngốc nghếch, phải mất đến hồi lâu sau mới bắt đầu đáp lại ta một cách vụng về.

Chỉ là, kỹ thuật hôn của chàng thực sự rất thô kệch, khiến ta có chút đau.

Kết thúc nụ hôn, Trình Cẩn Ngọc vội vàng cởi áo choàng ngoài, khoác lên người ta.

"Nàng mau mặc vào."

Tai chàng đỏ bừng, cố gắng né tránh ánh nhìn, nhưng vẫn không nhịn được mà lén lút liếc ta.

Lúc này ta mới phát hiện, áo ngoài của mình đã bị Triệu Khanh xé rách, để lộ làn da nơi ng.ực và cánh tay.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com