Sắc mặt Thẩm Nhược Trà thoáng chốc đanh lại, dường như bị sỉ nhục nặng nề, nàng cắn môi, mắt đỏ hoe:
“Trình tiểu tướng quân nói vậy là có ý gì? Ta còn chưa hỏi, xưa nay Hàn Nguyệt với ngươi không hòa hợp, vì sao lại đột nhiên đính hôn với ngươi, lại đột nhiên xa lánh ta? Chẳng lẽ là do Trình tiểu tướng quân ngươi giở trò ly gián!?"
Thẩm Nhược Trà quả không hổ danh Thẩm Nhược Trà, khả năng lật ngược trắng đen thật giỏi.
Xung quanh không thiếu những công tử tiểu thư cao quý, đều tụ thành nhóm nhỏ, nhìn về phía chúng ta, thì thầm bàn luận.
Điều này càng hợp ý Thẩm Nhược Trà.
Hai mắt nàng ta đẫm lệ, nhìn chằm chằm Trình Cẩn Ngọc, lời lẽ trách móc: "Trình tiểu tướng quân làm vậy là có ý gì!"
Ta không kiên nhẫn, xoa xoa ấn đường, tiến lên khoác lấy cánh tay Trình Cẩn Ngọc, hơi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn nàng: "Thẩm cô nương vẫn nên cẩn ngôn. Việc hôn sự của ta và vị hôn phu của ta là do phụ mẫu định đoạt, khi nào đến lượt ngươi lên tiếng? Hơn nữa, chàng nói đúng, ta chưa từng gửi thiệp mời cho ngươi, Thẩm cô nương làm sao vào được cung yến?"
Thẩm Nhược Trà hoảng hốt.
Xung quanh các công tử tiểu thư bắt đầu rì rầm, đoán xem ai đã đưa thiệp mời cho Thẩm Nhược Trà.
Không ai thừa nhận.
Mọi người bắt đầu suy đoán, liệu có phải Thẩm Nhược Trà dùng thủ đoạn gì, dụ dỗ thái giám trong cung...
Thẩm Nhược Trà không chịu nổi, khóc lóc chạy đi.
Yến hội bắt đầu, nam khách và nữ khách ngồi tách biệt ở hai bên sảnh yến.
Trình Cẩn Ngọc ngồi ngay đối diện ta, thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn ta.
Đến giữa buổi yến tiệc, bỗng có một tiểu thái giám đến gần ta, khẽ nói: "Lý cô nương, Trình tiểu tướng quân nói, lát nữa mời cô nương đến thiên điện, ngài ấy có chuyện muốn nói."
Ta ngẩng đầu nhìn về phía Trình Cẩn Ngọc ở đối diện.
Chạm phải ánh mắt ta, chàng có chút không tự nhiên, giả vờ ho khan rồi quay đầu đi chỗ khác.
Thấy phản ứng này của chàng, ta liền yên tâm, đứng dậy theo thái giám rời đi.
Trước khi đi, ta còn không quên ném về phía Trình Cẩn Ngọc một ánh mắt "đợi chàng".
Vừa bước vào thiên điện, ta liền bị một lực lớn kẹp chặt lấy cổ.
Triệu Khanh cay nghiệt, trừng mắt nhìn ta như muốn nuốt chửng ta: "Tiện nhân, ngươi dám phản bội bản vương! Ngươi dám đính hôn với Trình Cẩn Ngọc!"
Ta bị siết chặt đến gần như không thở nổi: "Tam... Tam Vương gia, ngài điên rồi sao!"