Sau Khi Tôi Và Chồng Hoán Đổi Cơ Thể

Chương 11



09

 

Phùng Chiến nhìn thấy tin tức liền phát điên, gọi cho tôi mấy chục cuộc điện thoại.

 

Tôi tắt âm, không nghe cuộc nào cả.

 

Về đến nhà, mẹ của Tần Tiêu lập tức chạy ra đón, ân cần hỏi han:

“Tiêu Tiêu à, hôm nay con làm việc có mệt không? Mẹ đã hầm một nồi canh gà, mau uống lúc còn nóng đi.”

 

Tôi bưng bát canh lên nhấp một ngụm, rồi hỏi:

“Giang Trân Trân đâu? Sao không thấy cô ấy?”

 

Mẹ Tần Tiêu bĩu môi:

“Còn đang trong phòng cho con b.ú đấy, ba đứa nhỏ còn chờ nó dỗ ngủ.”

 

Sau khi ở trung tâm chăm sóc bà mẹ sau sinh được hai tháng, mẹ Tần Tiêu thấy tốn tiền quá nên đưa Tần Tiêu về nhà.

 

Hiện giờ, vết mổ sinh mổ đã gần lành hẳn, Tần Tiêu có thể tự do đi lại.

 

Những vấn đề như tổn thương cơ sàn chậu do sinh nở, trĩ sau sinh, viêm bao gân, đau vai cổ lưng chân v.v... cũng dần hồi phục.

 

Tần Tiêu đã vượt qua giai đoạn hậu sản khó khăn nhất, sắc mặt tốt lên trông thấy.

 

Chỉ có điều ba đứa trẻ thật sự rất khó chăm, mẹ chồng lại là kiểu “giúp thì ít, phá thì nhiều”, ngày nào cũng rối như mớ bòng bong.

 

Tôi đặt bát canh xuống, đứng dậy:

“Con vào xem cô ấy một chút.”

 

Mẹ Tần Tiêu kéo tay tôi lại, hừ một tiếng:

“Xem gì mà xem, dạo này nó nóng tính lắm. Tiêu Tiêu, con nói đúng, phụ nữ mới sinh con tâm lý bất ổn, không nên cho chơi điện thoại. Hôm nay nó năn nỉ mẹ cho chơi 10 phút, không biết xem cái gì mà tức đến nỗi ném cả điện thoại, còn quát mẹ nữa. Ngày nào mẹ cũng chăm sóc nó mà còn bị nó đối xử vậy.”

 

Nghe thế, tôi đoán ngay Tần Tiêu đã biết chuyện xảy ra trong buổi trình diễn thiết kế rồi.

 

Không sao cả. Dù sao thì giờ tôi đã cầm được tiền, lấy lại quyền đứng tên thiết kế, danh tiếng cũng dựng xong.

 

Tần Tiêu cũng đã “chăm sóc” cơ thể tôi gần như hoàn hảo.

 

Những việc cần làm, gần như đã hoàn tất.

 

Chỉ còn lại một việc cuối cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tôi bước vào phòng ngủ, thấy Tần Tiêu đang cho hai đứa bú, một tay bế một đứa, còn chân thì nhẹ nhàng đung đưa chiếc nôi ru đứa còn lại đang ngủ.

 

Thấy tôi bước vào, anh ấy dừng lại.

 

Tôi cứ tưởng anh sẽ nổi đóa, lập tức đứng dậy chất vấn tôi.

 

Nhưng không, anh lại cẩn thận đặt hai đứa trẻ vào nôi, rồi mới ngẩng đầu nhìn tôi:

“Tại sao? Anh đã làm đúng theo yêu cầu của em rồi, tại sao còn muốn hủy hoại danh tiếng của anh?”

 

Tôi ném bản thỏa thuận ly hôn ra trước mặt anh:

“Đã biết hết rồi thì ký đi.”

 

Tần Tiêu cúi đầu nhìn, thấy rõ dòng chữ ‘Thỏa thuận ly hôn’, sắc mặt lập tức trắng bệch.

 

“Trân Trân, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn với em.”

 

Tôi lắc đầu:

“Giờ không phải là chuyện anh có muốn hay không. Là tôi muốn ly hôn.”

 

Tần Tiêu hoảng loạn.

 

Anh ta dường như quên cả việc chất vấn chuyện buổi diễn, ôm lấy tay tôi van nài:

“Trân Trân, em vẫn còn giận anh phải không? Anh và Phùng Chiến chỉ là chơi qua đường thôi, là cô ta chủ động dụ dỗ anh, anh mới nhất thời sa ngã. Người anh yêu, từ đầu đến cuối vẫn chỉ có em.”

 

Tôi bật cười giễu cợt:

“Vậy sao? Anh nghĩ là chơi qua đường, còn Phùng Chiến thì vui mừng hớn hở đòi cưới anh.”

 

Tần Tiêu đỏ cả mắt, nấc lên một tiếng.

 

“Anh biết trước đây mình sai rất nhiều, từng nghĩ ở nhà toàn thời gian là dễ dàng. Chỉ đến khi hoán đổi thân xác với em, anh mới biết em đã phải khổ sở thế nào. Trân Trân, giờ anh đã hiểu. Nếu có thể làm lại, anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt khi em mang thai, sẽ ở bên cạnh em, tuyệt đối không làm mấy chuyện bậy bạ đó, lúc em cãi nhau với mẹ anh cũng sẽ đứng về phía em. Em vì anh mà sinh ba, cho anh thêm một cơ hội được không? Đừng ly hôn, được không em?”

 

Tôi lạnh lùng nhìn anh:

“Muộn rồi.”

 

Nếu anh sớm hiểu ra những điều này, chúng tôi đâu đến nỗi rơi vào tình cảnh hôm nay?

 

Nhưng đáng tiếc, chuyện đã xảy ra, tổn thương đã gây ra.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com