Ông ấy gọi tôi là thiên tài thiết kế, coi như đã trải thảm đỏ cho con đường quay lại ngành của tôi rồi.
Tôi chân thành cúi đầu cảm ơn:
“Nếu có cơ hội, Giang Trân Trân chắc chắn sẽ tái xuất. Mong ngài khi đó chỉ giáo thêm.”
Tiền bối tức đến run người:
“Nếu tôi có chỉ dạy, cũng chỉ dạy Giang Trân Trân, không tới lượt cậu!”
Tôi gật đầu như gà mổ thóc, càng cảm kích hơn:
“Không thành vấn đề, tuyệt đối không thành vấn đề!”
08
Đúng như tôi dự đoán.
Tối hôm đó, những tin tức đứng đầu trong giới thiết kế đều xoay quanh “sự cố lớn” tại buổi trình diễn cá nhân của Tần Tiêu.
“Buổi trình diễn cá nhân lại đạo nhái tác phẩm của vợ? Nhà thiết kế nổi tiếng Tần Tiêu đã cạn ý tưởng!”
“Tác phẩm của vợ cũng là của tôi? Vì sao nhà thiết kế Tần Tiêu lại nói vậy?”
“Nhà thiết kế thần bí Giang Trân Trân là ai? Vì sao lại được bậc thầy trong giới hết lời khen ngợi?”
Tin tức còn đính kèm ảnh, chủ yếu là ảnh Phùng Chiến mặc lễ phục trình diễn trên sàn catwalk.
Ước mơ của Phùng Chiến đã thành hiện thực: cô ta lên được trang nhất các tờ báo lớn.
Nhưng lại không phải theo cách cô ta mong muốn.
Cô ta xông thẳng vào văn phòng của tôi, phẫn nộ chất vấn:
“Anh nói tác phẩm đó là của Giang Trân Trân làm gì? Dù sao thì cô ta cũng chỉ ở nhà cho con bú, anh nói đó là thiết kế của anh thì cô ta làm được gì anh?”
Tôi giả vờ tử tế:
“Chiến Chiến, anh cũng là vì muốn nâng em lên đấy thôi. Bây giờ chuyện này đang cực hot, em được chú ý rất nhiều, chẳng phải là chuyện tốt sao?”
Phùng Chiến cũng không ngốc đến mức đó, lập tức vạch trần:
“Nếu vì em, anh đâu cần phá hỏng danh tiếng của chính mình. Có phải anh bị Giang Trân Trân nắm thóp gì rồi không?”
Tôi mượn cớ leo xuống thang, thuận theo lời cô ta mà thở dài:
“Haiz, Giang Trân Trân đã phát hiện chuyện của chúng ta. Cô ấy dọa nếu anh không làm theo thì sẽ công khai ảnh chúng ta ngoại tình.”
Phùng Chiến lập tức hoảng:
“Thế anh định làm sao?”
Tôi thăm dò:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Anh sẽ ly hôn với cô ấy, đến với em.”
Sắc mặt Phùng Chiến lập tức bừng sáng:
“Thật à? Anh thật sự muốn ly hôn?”
Phụ nữ mà, bị đàn ông dỗ vài câu là vui như tết.
Trước đây tôi từng thế, bây giờ đến lượt Phùng Chiến.
Tôi tiện mồm vẽ bánh:
“Chiến Chiến, em mới là người anh yêu nhất, anh muốn chịu trách nhiệm với em.”
Phùng Chiến xúc động ôm chầm lấy tôi, son môi in rõ dấu đỏ trên mặt tôi:
“Anh Tiêu, anh phải giữ lời đấy nhé! Còn nữa, nói trước là sau khi kết hôn em sẽ không làm bà nội trợ như Giang Trân Trân đâu, em muốn tiếp tục làm người mẫu! Đến lúc đó, toàn bộ tài nguyên thời trang trong tay anh đều phải là của em, được không?”
Còn chưa biết có cưới nổi không mà đã bắt đầu vẽ đường rồi.
Tôi ôm cô ta, cười chiều chuộng:
“Được được được, đều theo ý em.”
Phùng Chiến hài lòng, còn không quên dặn dò:
“Còn chuyện ảnh kia, anh nhớ xử lý cho tốt, em đợi tin anh đó.”
Tôi cười: “Được, anh sẽ xử lý, ngay lập tức.”
Tiễn Phùng Chiến đi, tôi lập tức ra tay.
Tôi gửi ảnh ngoại tình của Phùng Chiến và Tần Tiêu đến hòm thư các tòa soạn lớn.
Hiện tại, sự kiện đã đạt đến đỉnh điểm, có dấu hiệu giảm nhiệt.
Chính lúc này tung ảnh mới đạt hiệu quả cao nhất.
Sức nóng lại được đẩy lên một đỉnh cao mới.
Nhà thiết kế nổi tiếng Tần Tiêu, không chỉ đạo nhái tác phẩm của vợ, mà còn để tiểu tam mặc chính thiết kế đó đi diễn.
Tiểu tam còn nhân cơ hội mà kiếm được cả danh lẫn lợi, làm sao không khiến công chúng phẫn nộ cho được?
Tôi nâng Phùng Chiến lên cao như vậy, chẳng qua là để cô ta rơi xuống cho thật đau.
Một người mẫu mới nổi, vướng vào bê bối thế này, e là sau này không còn chỗ đứng trong giới.
Còn tôi — Giang Trân Trân — trỗi dậy với danh hiệu “nhà thiết kế thiên tài thần bí”.
Nhờ Tần Tiêu và Phùng Chiến hy sinh danh dự làm bệ phóng, đợi tôi lấy lại thân thể rồi, điều chờ đợi tôi sẽ là con đường sự nghiệp bằng phẳng, rộng mở.