Hơi thở ấm áp của nàng phả vào tai hắn, khiến da thịt nóng ran.
Hắn nuốt khan, giữ vẻ mặt lạnh: "Không muốn thì thôi."
Mạnh Thiến Thiến gật đầu lia lịa: "Muốn, muốn lắm!"
Tướng quốc phủ.
Tuân Dực đến thư phòng gặp phụ thân, hai vị mưu sĩ cũng ở đó.
Hắn kể lại chuyện ban ngày, khi nghe tin Lục Nguyên từ chối tiểu thư Miêu Cương lại là cháu gái Miêu Vương, Công Tôn tiên sinh và Dư tiên sinh đều kinh ngạc.
Tuân tướng quốc bề ngoài bình tĩnh nhưng nội tâm chấn động.
Công Tôn tiên sinh vuốt râu: "Lục Nguyên có biết không?"
Tuân Dực lắc đầu: "Hắn hình như không biết, nếu biết chắc chắn không dám từ chối."
Đó là cháu gái Miêu Vương, cưới được nàng đồng nghĩa với nắm giữ nửa Miêu Cương.
Dư tiên sinh trầm ngâm: "Miêu Vương sao lại gả cháu gái cho Lục Nguyên?"
Công Tôn tiên sinh nói: "Tại sao không? Đừng quên trước khi tướng quốc trở về, Lục Nguyên nắm quyền triều chính. Miêu Vương muốn lôi kéo hắn không có gì lạ, điều này chứng tỏ Miêu Vương có tham vọng riêng. Lần này vào kinh, bề ngoài là chúc mừng đế hậu đại hôn, kỳ thực là tìm đồng minh mới."
Ông nhìn Tuân Dực: "Thế tử, cơ hội của ngươi đến rồi."
Tuân Dực gật đầu: "Lục Nguyên đắc tội Miêu Vương, Miêu Vương cần tìm cháu rể mới, không ai khác ngoài ta."
Tuân tướng quốc đột nhiên hỏi: "Miêu Vương có một con gái, đã dò hỏi tên gì chưa? Hiện ở đâu?"
Tuân Dực cười: "Dò được rồi. Vị thiếu chủ Miêu Cương kia rất trầm ổn, Bạch Ngọc Vi thì ngây thơ hơn. Con gái Miêu Vương tên Bạch Tranh, trước đây chọc giận Miêu Vương nên bị giam lỏng, giờ chắc vẫn ở Miêu Cương."
Tuân tướng quốc trầm mặc một lúc, nói: "Tìm cách để hai huynh muội kia gặp Liễu Khuynh Vân."
Nụ cười Tuân Dực tắt lịm: "Phụ thân nghi ngờ... không thể nào, Liễu Khuynh Vân là Liễu Khuynh Vân, Bạch Tranh là Bạch Tranh, không thể là một người!"
Lục Nguyên chỉ là thằng chăn ngựa hèn mạt, làm sao có thể là hậu nhân Miêu Vương?
Hắn siết chặt tay: "Phụ thân, con sẽ chứng minh người sai. Trong người Lục Nguyên... chỉ có thể chảy dòng m.á.u hạ tiện nhất!"