Sau Khi Nam Phụ Ác Độc Bị Đọc Tâm, Các Đại Lão Tranh Nhau Sủng

Chương 32



Thường Tế là một người biết xem mặt đoán ý, vậy nên gã mới có thể làm cho phú bà yêu thích, đồng thời trong lúc quay phim, gã còn tán tỉnh thêm cả con gái phú bà và nữ đạo diễn.

Lúc này, gã nhìn thấy ba người đều nhìn về phía Tống Nhất Xuyên, liền biết Tống Nhất Xuyên chính là cây trụ của show hẹn hò, bèn nịnh nọt hơn nữa: "Cậu Tống, dạo này cậu hot lắm nha, mới có một tuần ngắn ngủi là lượng fan tăng thêm năm triệu, sắp thành nghệ sĩ hàng đầu luôn rồi!"

"Nhưng cũng bình thường thôi, tôi biết ngay gương mặt của cậu Tổng chính là bát cơm mà ông trời thương cho, nổi tiếng chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn. Không biết sau này hai ta có cơ hội hợp tác không? Nghe nói tối nay có bữa tiệc giao lưu, tôi mời cậu vài ly nhé?"

Thường Tế nói một hơi xong rồi chờ phản ứng của Tống Nhất Xuyên.

Kết quả, gã vừa dứt lời, ngoài hành lang liền rơi vào yên tĩnh.

Ngay cả đám fan trên phòng phát sóng trực tiếp cũng tưởng là hình ảnh dừng lại, sôi nổi spam hỏi.

Vài giây sau, Tống Nhất Xuyên mới từ từ mở miệng với giọng điệu là lạ: "Anh biết... tiệc giao lưu có những món gì không?"

"Ha ha ha..."

Hai người Hoắc – Mạnh không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Khóe môi Diêm Cẩn Dự cũng hơi cong lên.

Thường Tế không hiểu ra sao: "..."

Tôi nói một hơi mà cậu không nghe lọt tai, chỉ nghe mỗi tiệc giao lưu ở khúc sau thôi hả?

Quả nhiên, con nhà giàu đều là kẻ dị hợm!

"Nghe nói là món ăn dân dã, có cả đồ nướng này kia nữa, dù sao thì cũng rất là phong phú, cậu có thể ăn cho thỏa thích." Tuy rằng trong lòng khinh thường, nhưng mà mặt ngoài gã vẫn nhiệt tình trả lời.

Tống Nhất Xuyên gật đầu: "Anh có thể nhường đường được rồi."

-"Bậc thầy quản lý thời gian!"

"À, ok!" Lúc tránh đường, trong mắt Thường Tế hiện lên vẻ âm độc.

Đúng là không coi ai ra gì mà!

Trước khi bị nhận về nhà họ Tống, mày cũng chỉ là một ngôi sao hạng bét thôi!

Video hot nhất còn anti-fan mắng!

Hiện giờ giá trị con người tăng cao nên bắt đầu làm ra vẻ hả?

Hừ, ghê gớm lắm chứ gì?

Sớm muộn gì tao cũng sẽ xoay người đè lên trên mày thôi!

"Tối gặp lại nhé!" Gã nhiệt tình vẫy tay.

Tổ bốn người chung phòng không hề quay đầu lại.

Camera man đi sau đưa Thường Tế vào trong màn ảnh.

Bình luận trên phòng phát sóng trực tiếp:

[Anh ta là biên kịch mới nổi dạo này hả? Ngoại hình không tệ lắm, thảo nào có thể nổi tiếng!]

[Hình như đám khách mời nhà ta không thích anh ta cho lắm? Người nào cũng có thái độ lạnh nhạt hết!]

[Chủ yếu là anh ta viết hết mưu đồ lên mặt, nhiệt tình quá mức khiến người ta dễ dàng phản cảm!]

[Không biết mấy bà có để ý tới việc Thường Tế thay đổi sắc mặt cực kì nhanh chóng hay không? Giống như là từng được huấn luyện chuyên nghiệp vậy!]

"Anh Tế!"

Một giọng nói nũng nịu chợt truyền vào phòng phát sóng trực tiếp.

Lúc camera man đang do dự có nên quay sang người tới hay không, trong mắt Thường Tế hiện hoảng loạn rồi nhanh chóng biến mất:"Tiểu Na, em tìm anh để nói chuyện kịch bản hả? Chờ anh một lát, đừng gây ảnh hưởng đến việc ghi hình của tiết mục khác."

Gã vừa nói vừa xua tay ra hiệu cho Phùng Na đi về.

Phùng Na mới vừa bị "tiếng quỷ" dọa sợ, đang định tìm bạn trai để được an ủi, nào ngờ lại bị đuổi đi?

Phùng Na kiêu căng tất nhiên là không vui, bĩu môi nói: "Gây ảnh hưởng thì sao chứ? Dù sao là chúng ta tới đây trước, có cần phải tránh sang một bên thì cũng là bọn họ tránh sang một bên!"

[Nhìn giọng điệu kia, dáng vẻ kia, sao giống Tống não yêu đương quá vậy?]

[Ha ha ha, đều là tính tình đại tiểu thư đấy mà!]

[Nói thật là xem mãi hình tượng ngốc nghếch rồi chợt cảm thấy có chút đáng yêu!]

[Lúc nãy hai vị đại tiểu thư đã làm một trận rồi, rất chờ mong lần va chạm tiếp theo của hai người họ!]

Phùng Na mặc kệ có bị quay trúng hay không, cứ đạp đôi giày cao gót bước lên phía trước.

Thường Tế cảm thấy hoảng loạn, nếu để lộ mối quan hệ giữa hai người lộ ra trước màn ảnh thì lật xe chắc rồi!

Lúc gã đang nhíu mày nghĩ cách, Phùng Na đột nhiên dừng bước, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ, giống như là nghe được gì đó không nên nghe.

- "Thường Tế giỏi thật sự, bất chấp tất cả, chơi già lẫn trẻ, khâm phục quá đi mất!"

-"Dám lên lịch hẹn hò bí mật với ba người bạn gái trong cùng một khách sạn?"

-"Hẹn buổi sáng, hẹn buổi chiều, hẹn buổi tối, không để lỡ một buổi nào!"

-"Nếu đạo đức cho phép thì tôi thật sự muốn giơ ngón tay cái lên với anh!"

Phùng Na bụm tai lại, trong lòng sụp đổ hô to.

A a a! Tiếng quỷ chạy theo đến đây luôn hả???

Không được rồi! Mình phải mau chạy đi mới được!

"Tiểu Na? Em đi đâu vậy?" Thường Tế không hiểu ra sao.

Cô bạn gái bình thường muốn làm gì thì làm, lại còn thích đeo bám mình, sao lại đột nhiên đổi tính như thế?

Chỉ khuyên vài câu là chạy về phòng rồi?

Nghĩ đến đây, gã nhe răng cười.

Nếu tương lai vẫn ngoan ngoãn như thế, thì mình sẽ dễ dàng khống chế hơn nữa!

***

Màn đêm nhanh chóng buông xuống.

Trên sân trống trải bên ngoài khách sạn đã đốt lửa trại, cơm cũng đã chuẩn bị đầy đủ.

Staff đang định đi từng phòng gõ cửa gọi khách mời xuống lầu tập hợp, thì phát hiện các khách mời đã đi theo Tống Nhất Xuyên ra khỏi cửa khách sạn.

Dưới ánh lửa chiếu rọi, khuôn mặt của mỗi một người đều trở nên sắc nét nổi bật như một bữa tiệc thị giác, ngoài ra còn có vài phần mong chờ trên các khuôn mặt đẹp trai đẹp gái kia.

Quả nhiên, bình luận hào hứng xôn xao.

[A a a... Đây mới là show hẹn hò cao cấp, không có một ai là xấu cả!]

[Mlem mlem... Đẹp quá đi mất! Lại muốn li.ếm màn hình nữa rồi! Lần trước tôi đã li.ếm hỏng một màn hình, khó lắm mới sửa xong!]

[Nhìn anh Dự và Bé Xuyên nhà ta kìa, cực kì có cảm giác cp nha!]

[Hoắc Nhân Kiệt và Mạnh Khung Kỳ cũng không kém mà? Yêu nghiệt và cụ cán bộ!]

[Ba vị thiên kim kia hào hứng chưa kìa? Hình như là tạo thành một nhóm gì đó ghê gớm lắm nha?]

[Ba người kia buồn cười hơn nữa, hai người xụ mặt, một người cười vô tội, sáp lại gần nhau khiến tôi phải suy nghĩ lung tung, rốt cuộc là ba người họ làm gì ở trong phòng vậy?]

Nhìn thấy người xem đang nhảy liên tục vào phòng phát sóng trực tiếp, đạo diễn đứng sau máy theo dõi nở nụ cười, có vẻ là cực kì vừa lòng với hiệu quả lên sân khấu của các khách mời.

Thấy chưa? Đây chính là sức hút của show hẹn hò chất lượng tốt!

"Ăn đi, ăn đi, nếu còn không ăn nữa thì tôi sẽ chết đói mất!" Giọng nói của Tống Nhất Xuyên đột ngột nhảy vào trong màn ảnh.

Ý cười trên mặt đạo diễn lập tức tan biến.

Ngay sau đó, đạo diễn hét lên với trợ lý: "Mau đưa đồ ăn cho cậu ta đi!"

Để chặn họng cậu ta lại!

Vậy nên, Tống Nhất Xuyên vừa mới ngồi xuống là có người đưa cho cậu một trái bắp nướng.

"Anh Xuyên, anh ăn trước đi!" Staff mời ăn.

"Cảm ơn nha." Tống Nhất Xuyên nhận bắp nướng với đôi mắt tỏa sáng.

Đối diện chợt vang lên một giọng nói xỉa xói: "Ơ kìa, show hẹn hò của mấy người đang phân biệt đối xử đấy hả? Ai cũng không có, chỉ một mình anh là có sao?"

Tống Nhất Xuyên ngước mắt lên nhìn về phía Phùng Na vốn dĩ đang sợ hãi ngồi trong một góc bên cạnh lửa trại: "Nhà cô ở Thái Bình Dương à?"

"Cái gì?" Phùng Na không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy giọng nói này quen quen.

"Quản rộng quá đấy mà!" Tống Nhất Xuyên lười nhác bổ sung một câu.

"A!!!" Phùng Na cảm thấy da đầu tê dại.

"Anh, anh, anh,..."

Có giọng nói giống hệt với giọng quỷ kia?

Phùng Na mặt mày sợ hãi hô to "anh" cả buổi, rồi lại không nói ra được "anh" cái gì.

Tống Nhất Xuyên nhíu mày, tràn đầy vẻ không kiên nhẫn, bắt đầu gặm bắp nướng.

- "Não yêu đương ngu ngốc giống hệt với em gái mình!"

Tống Hiểu Nam đang xem trò hay đột nhiên bị mắng: "..."

Anh mắng cô ta thì mắng nhắc tới em làm gì hả?

Hơn nữa, bệnh não yêu đương của em đã hết rồi mà?

Phùng Na cố làm cho mình bình tĩnh lại.

Cô ta chỉ là sợ hãi, chứ không phải là đồ ngu.

Nhìn đám người xung quanh đang nở nụ cười xấu xa, cô ta liền biết bọn họ cũng nghe thấy giọng quỷ kia.

Nhất là phản ứng của Tống Hiểu Nam, lúc đầu thì cười ngây ngô, sau đó bị mắng thì nụ cười vụt tắt trên mặt.

Vậy nên...

Không phải là tiếng quỷ, mà là tiếng lòng của Tống Nhất Xuyên?

Ai cũng là con cháu hào môn, sao mấy người không chịu nhắc nhở tiếng nào vậy?

Mẹ nó, hại mình suýt nữa phải chạy đi tìm thầy bói ngay trong đêm!

Lúc Phùng Na đang hùng hùng hổ hổ mắng thầm, Thường Tế đi lại ngồi xuống bên cạnh cô ta: "Mọi người xuống sớm vậy? Bữa tiệc lửa trại bắt đầu rồi sao?"

- "Không có đồ khốn là anh thì sao có thể bắt đầu cho được?"

Phùng Na bị ánh lửa chiếu rọi, con ngươi lập lòe ánh lửa.

Trước đó cô ta chỉ lo sợ hãi, cơ bản là không nghe kỹ nội dung tiếng lòng, bây nhờ nhớ lại thì mẹ nó toàn là tin sốc?

Chơi cả già lẫn trẻ?

Hẹn hò bí mật với ba người bạn gái?

Hẹn buổi sáng, hẹn buổi chiều, hẹn buổi tối?

Là nói về Thường Tế đấy á?

Cô ta chợt quay đầu, lặng lẽ nhìn bạn trai mình.

"Sao, sao vậy em?" Ánh mắt là lạ kia khiến cho Thường Tế chột dạ. Có điều, gã thốt ra lời nói dối ngọt ngào ngay sau đó: "Anh vừa mới đi tắm nên đến muộn một chút."

Gã sáp lại gần Phùng Na, thầm thì ngọt ngấy mấy câu chỉ có hai người mới nghe thấy: "Na Na nhớ anh sao? Đừng sốt ruột, anh dùng nước hoa mà em thích nhất nè, tối chút anh đi tìm em."

"Tối chút đi tìm em? Còn dùng nước hoa nữa à?" Phùng Na cố ý nói lớn tiếng, đôi mắt liếc về phía Tống Nhất Xuyên.

Quả nhiên, cô ta nghe thấy tiếng lòng ngay sau đó.

-"Ha ha ha, anh ta không chỉ đi tìm cô, mà còn đi tìm người khác nữa kìa! Anh ta chuẩn bị sẵn thuốc tăng lực rồi, đêm nay chắc chắn là sẽ đổ mồ hôi như mưa!"

- "Phải nói là Thường Tế liều mạng thật sự, anh ta không sợ đào rỗng chính mình sao? Cuối cùng còn phải tốn tiền đi mua Hối Nhân Thận Bảo nữa!"

- "Rất đúng với câu quảng cáo 'em tốt em ấy cũng tốt!"

"Phụt..."

Hẳn là em tốt em ấy cũng tốt!

Hoắc Nhân Kiệt đang uống, không nhịn được mà phun ra ngoài.

Mạnh Khung Kỳ lau mặt: "Làm phiền anh lần sau quay mặt sang chỗ khác."

Phó Chu Trì và Trần Phong đều không khống chế được cảm xúc trên mặt, khoé môi vô thức nhếch lên.

Đây chính là niềm vui khi hít drama người khác hả?

Lâu lắm rồi không cảm nhận được niềm vui như thế!

Phùng Na nghẹn đến mức mặt mày đỏ bừng, nắm tay siết chặt lại: "Cái gì beep..."

Thuốc tăng lực?

Ơ ?

Không nói thành lời được?

Cô ta sửng sốt, đứng bật dậy, chỉ tay qua lại giữa Tống Nhất Xuyên và Thường Tế, lẩm bẩm: "Beep beep..."

Camera man đang quay phim: "..."

Có chuyện gì vậy?

Biểu diễn tài nghệ hả?

Kỹ thuật miệng?

B-box?

Hình như là vậy, lại không hoàn toàn là vậy...

Tống Hiểu Nam bất chấp tất cả, ôm Cố Thất Thất cười nghiêng cười ngả: "Ha ha ha ha, buồn cười quá đi mất, tớ biết ngay đến show hẹn hò là một quyết định đúng đắn mà ha ha ha!"

"Cười cái gì vậy?" Tống Nhất Xuyên nheo mắt,

Trong lòng nảy lên cảnh giác, nhưng khoé mắt lại chợt thấy một cái chân dê nướng, mùi thơm bay vào trong mũi.

"Nướng riêng cho cậu!"

Tống Nhất Xuyên ngẩng đầu, khuôn mặt đẹp trai của Diêm Cẩn Dự đập vào trong ánh mắt.

"Sao anh tốt vậy?" Tống Nhất Xuyên không chút do dự cầm lấy: "Ở đây khó kiếm chân dê lắm!"

Đạo diễn đứng sau máy theo dõi: "..."

Đương nhiên là khó kiếm rồi!

Đương nhiên là thơm rồi!

Cả một bữa tiệc tối chỉ có một cái chân dê đó thôi!

Ông ta vốn định giữ lại cho mình, nào ngờ bị Diêm Cẩn Dự phát hiện rồi giành lấy, sau đó "mượn chân dê hiến Phật".

Mấy anh nói xem, có ai như anh ta không?

Trợ lý vỗ vỗ vai đạo diễn, an ủi trong lặng lẽ, sau đó lấy tấm card trong tay ra: "Bây giờ phát nhiệm vụ được chưa?"

"Phát đi! Phát đi!" Đạo diễn lau mắt: "Nếu còn không phát nhiệm vụ thì có khi người xem sẽ cho rằng show chúng ta là show từ thiện tương thân tương ái bệnh thần kinh!"

Nhìn cả đám người kia đi, không hề có phong thái của con nhà giàu!

Cười nghiêng cười ngả với nhau, không biết là đang cười cái gì?

Chỉ có hai người không mất khống chế, nhưng bọn họ lại đang kề vai sát cánh gặm chân dê của mình...

"Các vị khách mời, hoạt động giao lưu lửa trại chính thức bắt đầu, có đầy đủ các món ngon dân dã, được bày biện theo hình thức buffet, mời các vị ăn uống thỏa thích."

Giọng nói của staff truyền ra từ micro: "Ngày mai là ngày dạy học đầu tiên, các vị khách mời cần phải rút card để xem mình sẽ nhận làm giáo viên bộ môn nào..."

Bên kia mọi người tưng bừng rút card. Bên này Phùng Na bình tĩnh lại sau khi bị cười nhạo.

Cô ta âm thầm suy tư, cuối cùng tổng kết ra hai điều.

Thứ nhất, có thể nghe thấy tiếng lòng của Tống Nhất Xuyên, nhưng lại không thể nói ra ngoài, nếu không sẽ bị mã hóa.

Thứ hai, cho dù hiện giờ cô ta đối chất với Thường Tế, Thường Tế cũng chưa chắc chịu thừa nhận, bởi vì không có chứng cứ.

Tóm lại, nếu muốn xác định xem tên khốn kiếp kia có bắt cá mấy tay hay không, cô ta cần phải bắt gian tại trận mới được.

Thấy Phùng Na xụ mặt, Thường Tế ngồi bên cạnh sáp lại gần, hỏi: "Na Na, em không sao chứ? Có phải là dạo này đóng phim mệt mỏi quá không? Hay là anh đưa em về phòng nghỉ ngơi nhé?"

"Không cần, em vẫn ổn, có điều đêm nay anh đừng đi tìm em." Phùng Na đẩy gã ra xa: "Em muốn đi ngủ sớm."

"À, ok!" Thường Tế gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ may mắn.

Phùng Na thấy rõ ràng, nhưng vẫn không nói gì.

Thật ra thì cô ta đã sớm nghi ngờ sự chung thủy của bạn trai. Hai người rất ít ở bên cạnh nhau,chủ yếu là sống xa nhau, mà trong khoảng thời gian ít ỏi bên nhau, bạn trai luôn dùng đủ thứ lý do để lừa gạt cô ta.

Nếu không phải vì bạn trai nói ngọt và giỏi chuyện ấy, cô ta đã đòi chia tay lâu rồi, tuyệt đối sẽ không kéo dài tới bây giờ.

Bây có Tống Nhất Xuyên nhắc nhở, những điểm đáng ngờ đều hiện lên rõ ràng...

Đêm nay mình phải nhìn xem người phụ nữ khác là ai?

Phùng Na âm thầm chuẩn bị, đồng thời vểnh tai lắng nghe tiếng lòng.

Quả nhiên, vua dưa không làm cô ta thất vọng, miệng thì gặm chân dê, đầu thì lải nhải liên tục.

-"Chậc chậc chậc, vì sự nghiệp mà giăng cá, Thường Tế thật sự là cố gắng cực kì."

- "Dám uống cả thuốc tăng lực hết hạn sử dụng? Anh ta không sợ bị..."

-"Oh, hóa ra là vì đang ở khu vực xa xôi nên không thể mua thuốc mới, đành phải dùng tạm trước khi lên chiến trường."

-"Để xem đêm nay sẽ có hiệu quả gì... Wao, sống thoáng thế nhỉ, định chơi ngoài trời nữa hả?"

Tiểu đội hóng hớt mở to đôi mắt: "..."

Sắp được xem phát sóng trực tiếp tại hiện trường rồi ư?

Uống thuốc tăng lực hết hạn sử dụng? Còn định chơi ngoài trời?

Nghe vậy, Phùng Na cảm thấy cả người ngổn ngang trong gió.

Thật sự là... ghê tởm cực kì!

Sao trước đây mình lại để ý anh ta được nhỉ?

"Na Na, cho em nè!" Thường Tế sáp lại gần, nói với giọng điệu thân mật: "Xiên thịt do anh tự mình nướng cho em!"

Nếu đổi lại là trước kia, Phùng Na chắc chắn sẽ cảm động trước các hành vi quan tâm nhỏ nhặt của gã. Nhưng bây giờ...

Cô ta trực tiếp quay người sang chỗ khác: "Oẹ..."

"Em bị sao vậy?" Thường Tế vội vàng vỗ vỗ lưng cô ta.

"Đừng chạm vào tôi!" Phùng Na vứt tay gã ra, sau đó đứng lên: "Tôi đi phòng vệ sinh!"

Cô ta nhanh chóng bỏ đi, Thường Tế sửng sốt nhìn theo.

Chẳng lẽ là mang thai?

Phụ nữ phiền phức quá đi!

Gã bĩu môi, nhưng chợt nghĩ đến gì đó, đôi mày nhíu chặt lại giãn ra.

Mang thai cũng tốt, vì có con nên kết hôn.

Phùng Na là con gái một, tương lai sẽ kế thừa tài sản trong nhà.

Về phần mẹ cô ta...

Gạo nấu thành cơm rồi, không muốn chấp nhận cũng phải chấp nhận, đồng thời giấu kín chuyện từng bao nuôi gã, nếu không thì biết phải đối mặt với con gái như thế nào?

Thường Tế âm thầm tính toán, rồi chợt phát hiện có một tầm mắt sắc bén đang nhìn về phía mình từ đối diện.

Gã ngạc nhiên ngẩng đầu lên, liền thấy Tống Nhất Xuyên lười nhác nhìn sang chỗ khác.

Kỳ lạ!

Sao gã lại có loại ảo giác là bị người ta nhìn thấu vậy chứ?

Chờ rút card xong, staff bố kết quả: "Tống Nhất Xuyên dạy tiếng Anh, Diêm Cẩn Dự dạy Toán học, Phó Chu Trì dạy Ngữ văn, Lục Thần dạy Mỹ thuật, Trần Phong dạy Đạo đức và Pháp luật, Hoắc Nhân Kiệt dạy Thể dục, Mạnh Khung Kỳ dạy Khoa học và Tự nhiên, Tống Hiểu Nam dạy Âm nhạc, Cố Thất Thất dạy Quốc học, Vu Giai Giai dạy Thư pháp."

"Mời các vị hãy chuẩn bị giáo án sau khi bữa tiệc lửa trại kết thúc. Hết một ngày dạy học, các bạn học sẽ tiến hành cho điểm giáo viên, dựa theo điểm từ cao đến thấp chọn ra vị nam khách mời được yêu thích nhất."

Đạo diễn đứng sau máy theo dõi cười lạnh. Ai bảo các anh đoạt chân dê của tôi! Đêm nay không viết giáo án xong thì đừng có mơ mà đi ngủ!

Ông ta vừa nghĩ đến đây thì có tiếng nói truyền ra từ màn hình.

"Ăn no rồi! Đi thôi!"

"Đi đâu?" Diêm Cẩn Dự mỉm cười hỏi.

Tống Nhất Xuyên: "Đương nhiên là đi ngủ rồi!"

-"Nửa đêm còn phải đi hít drama nữa! Phải nghỉ ngơi dưỡng sức mới được nha!"

"A a a đi ngủ thôi!"

Nghe vậy, mọi người sôi nổi đứng dậy.

Đạo diễn vội vàng giục trợ lý lên tiếng: "Đi ngủ bây giờ hả? Không viết giáo án sao?"

Staff truyền lại nguyên văn lời nói của đạo diễn.

Tống Nhất Xuyên đi thẳng, xua tay nói: "Có sẵn trong đầu hết rồi!"

Đạo diễn nghiến răng nghiến lợi: "..." Nếu ngày mai cậu không dạy được... hừ...

Trước khi đi vào khách sạn, Tống Nhất Xuyên nghiêng đầy hỏi Tống Hiểu Nam: "Em rất thân với Phùng Na hả?"

"Đương nhiên rồi! Bọn em thân muốn chết luôn!" Tống Hiểu Nam cố ý nhấn mạnh hai chữ "muốn chết".

Tống Nhất Xuyên tỏ vẻ hiểu rõ: "Xem ra là rất thân nha. Anh thấy cô ta đi quay phim lâu rồi mà nhà cô ta chưa có ai đến thăm nhỉ?"

Tống Hiểu Nam vừa định phản bác là thân cái rắm thì bị Cố Thất Thất lặng lẽ nhéo tay, đáp lời: "Đúng là nên có người nhà đến thăm, dù cho ba ruột không lo lắng, mẹ ruột cũng nên đến thăm, con gái gầy lắm rồi."

Tống Hiểu Nam: "???"

"Cô ta gầy chỗ nào? Vòng eo vốn dĩ A4 biến thành..."

"Hm..."

Vu Giai Giai bụm miệng Tống Hiểu Nam lại, kéo mạnh đi vào phòng.

Camera man đi sau ghi hết hình ảnh vào phòng phát sóng trực tiếp, mọi người đều bình luận không hiểu ra sao.

[Show này được đấy! Xem mà cạn lời luôn, chủ yếu là vì tôi cmn không hiểu nổi các hành động của đám khách mời!]


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com