Sau Khi Nam Phụ Ác Độc Bị Đọc Tâm, Các Đại Lão Tranh Nhau Sủng

Chương 31



[Vậy mà cũng không biết nữa à? Mấy người không xem trailer sao? Kì trước có vị khách mời bỏ đi lúc sắp quay đấy? Là Cố Quân Dư! Lần này người thay Cố Quân Dư là em gái Cố Thất Thất!]

[Chính là người mới vừa sinh ra đã bị ôm đi, bây giờ mới nhận về nhà đó sao?]

[Đúng vậy! Chính là cô ấy!]

Các khách mời đi về phía bãi đỗ xe. Hoắc Nhân Kiệt bỏ lỡ một trăm triệu tệ đột nhiên nghe thấy tiếng báo tin nhắn.

Anh ta có chút bực bội, vừa móc điện thoại ra vừa lẩm bẩm: "Không biết người ta đang ghi hình hay sao vậy?"

Anh ta vừa dứt lời, nội dung tin nhắn liền rơi vào trong tầm mắt.

[Bé Xuyên nói đầu óc của em gái cậu ấy không tốt, sợ bị lây bệnh, muốn tránh xa ra!]

Hoắc Nhân Kiệt sửng sốt, vô thức quay đầu lại nhìn, chợt thấy Mạnh Khung Kỳ với vẻ mặt nghiêm nghị đi lướt qua mình.

Anh ta... đang bù darma cho mình?

Tình nghĩa lắm đấy chứ!

Chưa đến năm phút sau, các khách mời đều lên xe theo thứ tự.

Người thay cho khách mời cũ đang ngồi ở dãy ghế cuối, mũ lưỡi trai che gần hết khuôn mặt.

Tuy không thấy rõ khuôn mặt, nhưng mà khí chất ngầu lòi vẫn khiến Tống Hiểu Nam cảm thấy quen thuộc.

Cô ấy vừa đi vừa nhìn kỹ, vài giây sau mới chần chừ lên tiếng: "Cố Thất Thất?"

"Ừ." Khách mời mới nhanh chóng đáp lời, sau đó phất tay nói: "Đừng nói chuyện, tớ đang ngủ bù."

Tống Hiểu Nam vốn dĩ đang mừng như điên vì có bạn thân làm bạn với mình: "..."

Được rồi, tính tình giống hệt như anh mình!

Cô ấy vừa nghĩ đến đây, phía sau chợt truyền đến giọng nói lạnh nhạt: "Nhường đường chút đi!"

- "Đứng ở đây làm gì vậy? Tìm đầu óc hả?"

Tống Hiểu Nam quay đầu: "Em không có!"

Tống Nhất Xuyên ngước mắt lên.

-"Không có gì?"

-"Không có đầu óc hả?"

Tống Hiểu Nam: "..." Anh đủ lắm rồi nha!

Phó Chu Trì đã ngồi xuống ghế âm thầm thở phào.

Anh ta còn đang lo lắng có thêm khách mời sẽ ầm ĩ hơn nữa, bây giờ xem ra... là một chuyện cực kì tốt.

Ít nhất là người bị mắng không phải mình!

Tống Hiểu Nam tức giận ngồi xuống.

Tống Nhất Xuyên tìm một vị trí gần cửa sổ, mới vừa đặt mông xuống ghế thì thấy một bóng người ngồi xuống kế bên mình.

Tống Nhất Xuyên vừa định lên tiếng, một giọng nói trầm thấp từ tính đã lọt vào trong tai: "Tôi ngồi kế cậu được chứ?"

"Đương nhiên..."

Tống Nhất Xuyên mở miệng định từ chối, lại phát hiện bàn tay khớp xương rõ ràng ánh vào mi mắt, nhìn xuống bên dưới nữa là một túi được đóng gói gọn gàng có vài chữ to rõ: Vịt nướng Vương Phủ Tỉnh.

"Là được rồi!" Cậu vội vàng nói cho hết lời, nhân tiện nuốt bọt: "Vừa lúc làm bạn đấy mà!"

"-Mang đồ ăn vặt lên xe không tính vi phạm quy định sao?"

- "Còn là vịt quay Vương Phủ Tỉnh nữa! Lần trước gọi đặt mãi mà không được!"

-"Người anh em! Anh chơi đẹp lắm!"

Tống Hiểu Nam ngồi phía sau bĩu môi. Hừ! Đồ tham ăn!

Trong tiểu đội hóng hớt, chỉ có Diêm Cẩn Dự anh là biết cách mua chuộc lòng người!

Đồ âm hiểm!

"Các vị khách mời..." Đạo diễn cầm micro đứng ở phía trước: "Xe buýt chạy rồi, nghĩa là tiết mục cũng chính thức ghi hình, chủ đề kì này của chúng ta là... cảm nhận tình yêu và trưởng thành!"

Vỗ tay đi chứ!

Không có tiếng vỗ tay!

Thôi vậy!

Ông ta nhìn lướt một vòng, tiếp tục nói: "Chúng ta đang đi đến địa điểm ghi hình, đó là một ngôi trường tiểu học nông thôn."

"Tiểu học Ngọc Long đang ở trong hoàn cảnh thiếu thốn giáo viên..."

"Các vị khách mời sẽ trở thành giáo viên bộ môn, nhận nhiệm vụ dạy học..."

Đạo diễn ở phía trước nói liên tục. Tống Nhất Xuyên ở phía sau ăn vịt lật xem drama.

- "Tiểu học Ngọc Long? Sao mà nghe quen quen?"

-"Chính là nơi quay bộ phim 'góa phụ xinh đẹp và anh chàng thô lỗ mà mình từng xem hả?"

- "Từ từ, để mình tìm kỹ lại xem..."

-"A a a, ban ngày ban mặt... Đúng là kí.ch th.ích mà!"

Tiểu đội hóng hớt: "..."

Nội dung cụ thể quan trọng lắm, cậu có thể đừng lướt qua được không?

Góa phụ xinh đẹp và anh chàng thô lỗ?

Vừa nghe là biết gần giống với thể loại văn nông thôn, rất khó qua xét duyệt.

Ngay cả ngôn tình mạng cũng không cho đăng, nói gì đến quay thành phim truyền hình.

Lúc trước lướt thấy tin tức, Tống Nhất Xuyên rất là khó hiểu. Sau đó, dựa vào khứu giác nhạy bén của phóng viên giải trí, cậu cảm thấy có mùi vị drama quanh quẩn đâu đây.

Đào kỹ hơn một chút thì quả nhiên là có niềm vui bất ngờ!

Hóa ra là gần giống với với thể thể loại loại văn 18+, chỉ thay đổi cái tên nghệ thuật hơn, bị phía xuất bản coi trọng, mua bản quyền coi trọng, mua bản quyền xong là bắt đầu quay thành phim, địa điểm quay phim là tiểu học Ngọc Long, tên phim là "Những năm tôi dạy học ở nông thôn".

- "Cái loại truyện có thể bạo lôi bất cứ lúc nào cũng có người mua đọc nữa á? Chỉ đổi tên truyện thì mức độ nguy hiểm vẫn như vậy, trừ khi là không thiếu tiền, làm để chơi chơi thôi."

-"Để mình nghĩ kỹ lại xem..."

-"Trời ạ! Ghê gớm vậy sao? Quan hệ loạn thế hả!"

-"Tác giả kiêm biên kịch là trai lơ mà mẹ của nữ chính bao nuôi? Ba của nữ chính là nhà đầu tư? Đạo diễn là kẻ thứ ba?"

- "Mối quan hệ vốn dĩ đã đủ rối loạn rồi, kết quả là biên kịch và đạo diễn còn cặp bồ với nhau?"

-"Ban ngày ban mặt..."

Tống Nhất Xuyên vừa gặm chân vịt vừa mở to mắt ra nhìn.

-"Xe chạy nhanh chút đi, mình muốn chạy đến hiện trường hít drama!"

Các khách mời giới hào môn: "..."

Mỗi một drama đều động trời như vậy sao?

Cảm giác trái tim có chút khó tiếp thu nha....

Vậy nên...

"Bác tài, còn mấy tiếng nữa đến nơi vậy?" Hoắc Nhân Kiệt ngồi ở hàng ghế phía trước không nhịn được mà hỏi.

"Nếu không kẹt xe thì khoảng sáu tiếng nữa là đến." Bác tài trả lời đúng sự thật.

Đạo diễn đang định nhắm mắt nghỉ ngơi: "..." Nhìn đi, ai cũng hào hứng ghi hình kìa!

Tống Nhất Xuyên ăn hết một con vịt vào trong bụng, bắt đầu mơ màng sắp ngủ.

Bả vai to rộng bên cạnh dựa sát sao, giống như là đang chờ đợi một cơ hội duy nhất...

Giây tiếp theo, đầu Tống Nhất Xuyên trượt xuống, cậu vừa định ngẩng lên thì lại bị một bàn tay to chặn lại, đè xu.ống đầu vai.

***

"Lão đại, anh trai cậu ra tay rồi kìa!" Giọng nói của Vương Toàn Phú truyền đến từ điện thoại.

Diêm Tư Minh nhìn máy tính bảng, trong mắt đều là vẻ phấn khích, chỉ là lời nói lại rất là ghét bỏ: "Hừ, vậy mà là ra tay cái gì? Kịch bản cũ xì!"

"Cũ lắm hả? Vì sao tớ lại cảm thấy khá tốt vậy?" Vương Toàn Phú nói với vẻ mong chờ: "Rất Muốn nói là..."

"Nhãi ranh, xem cái gì vậy hả? Show hẹn hò? Đây là chương trình mà một đứa trẻ như con nên xem sao? Cút đi học bài cho ba!"

Giọng nói hùng hùng hổ hổ truyền đến từ đầy bên kia điện thoại, sau đó là giọng nói nhỏ của Vương Toàn Phú: "Không nói nữa, ba tớ lại mắng tớ rồi, tớ phải đi làm bài tập đây!"

Diêm Tư Minh còn chưa đáp lời thì Vương Toàn Phú đã cuống quít tắt cuộc gọi.

"Đồ nhát gan!" Diêm Tư Minh cười nhạo.

Ngoài cửa chợt vang lên một giọng nói nghiêm khắc: "Nói chuyện với ai vậy? Làm bài tập xong chưa?"

"Xong ngay đây ạ!" Diêm Tư Minh nhanh chóng ngồi vào bàn, cất máy tính bảng.

"Chăm chỉ chút đi, học theo anh Cẩn Dự của con đấy, từ nhỏ đến lớn đều là học sinh giỏi!"

Giọng nói lải nhải ngoài cửa xa dần: "Nếu con ưu tú bằng một nửa anh trai con thì ba phải thắp nhang cảm ơn trời đất!"

Diêm Tư Minh cúi đầu giả vờ làm bài tập nghe vậy thì bĩu môi.

Sao trước đây ba không nói như vậy?

Đã vậy còn xa lánh người ta, đuổi người ta ra nước ngoài!

Bây giờ ba mới định mượn sức người ta, có phải là hơi muộn rồi không?

Coi chừng anh trai con thưởng cho ba một cái tát vang dội!

Cậu bé lẩm bẩm trong lòng, mặt ngoài lại trở nên nghiêm túc hơn.

Ngay cả bài tập toán mà trước đây cậu bé chán ghét, cũng chỉ dùng một chốc thôi là đã giải xong rồi.

Năm giờ chiều, xe buýt chạy đến thôn Ngọc Long, đoàn phim ở thôn Ngọc Long đang vội vàng kết thúc công việc.

Tống Nhất Xuyên nhảy xuống xe, kéo một staff lại, nói: "Các anh phải đi về sao? Đừng đi mà, ít nhất thì cũng phải ở lại chào hỏi đã chứ?"

-"Mình chưa hít drama nữa mà!"

- "Còn muốn xem phát sóng trực tiếp tại hiện trường nữa cơ!"

Staff đột nhiên đối mặt với sự nhiệt tình từ người lạ, sửng sốt nói: "Chưa, chưa về nha, chỉ là cảnh quay đêm nay xong rồi, nên mới dọn dẹp vậy thôi."

"Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi! Tương lai còn dài nha!" Tống Nhất Xuyên vỗ vai staff: "Mau bận đi!"

[Hẳn là tương lai còn dài! Anh ta giỏi dùng lời chào hỏi kinh điển của dân Đông Bắc lắm đấy chứ!]

[Có show khác đang quay tại thôn hả? Có khi nào là trùng lịch không?]

[Không phải show, mà là phim truyền hình, hình như tên là "Những năm tôi dạy học ở nông thôn".]

[Ha ha ha, trời ạ, hóa ra là phim đó hả, tôi từng xem nguyên tác rồi, đọc mà máu nóng sôi trào, sau này bị báo cáo nên xóa truyện, không ngờ là có thể quay thành phim truyền hình.]

[Vốn dĩ tôi không có hứng thú, nhưng thấy lầu trên nói vậy, thật sự muốn đi xem thử một lần.]

Bình luận mới lướt đến đây thì chợt có một giọng nói nũng nịu vang lên.

"Phiền chết đi được, còn phải quay bao lâu nữa còn phải quay mới xong? Buổi tối chỗ nào cũng có muỗi, máy đuổi muỗi không có tác dụng gì cả!" Cô gái cầm quạt đi lên phía trước, vẻ mặt kiêu ngạo lại hờn dỗi: "Đêm nay cô ngủ trước đi, cho muỗi ăn no rồi tôi mới đi vào ngủ!"

Dứt lời, cô ta chợt dừng bước, nhìn về phía ê kíp mới tới, rồi như là phát hiện ra chuyện buồn cười gì đó, nhe răng ra cười nói: "Ây da, là Tống Hiểu Nam đấy hả?"

Cố Thất Thất đứng bên cạnh Tống Hiểu Nam thấy vậy thì cố ý đi lại bên cạnh Tống Nhất Xuyên, hỏi: "Hiểu Nam, cô ta là ai vậy?"

Tống Nhất Xuyên: "???"

- "Cái cách đặt câu hỏi của cô ấy hình như có chút lạ?"

Tống Hiểu Nam cười lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Phùng! Na!"

-"Wao, nữ chính đây sao?"

Phùng Na đang đi tới đột nhiên khựng bước.

Tiếng gì vậy?

Ảo giác ư?

Dạo này cô ta vẫn luôn đi đóng phim, không để ý đến tin tức trong giới, tất nhiên là không biết sự xuất hiện của vua dưa.

Vậy nên, lúc này nghe thấy tiếng nói kỳ kỳ lạ lạ, cô ta coi như là ảo giác.

"Quay show sao? Oh, tôi nhớ rồi, có một show hẹn hò đến đây ghi hình..." Phùng Na mỉm cười, trong mắt chứa đầy vẻ châm chọc: "Hiểu Nam, cô đừng nói là ngay cả loại show rẻ tiền cũng tham gia nhé? Sợ không ai cưới cô à?"

Bọn họ đều là thiên kim giới hào môn, tất nhiên là từng tranh đấu gay gắt.

Nhất là khi hai người có tính cách tương đương nhau, một khi lên cơn bướng bỉnh là không chịu nhường ai cả, rồi dần dần trở thành đối thủ một mất một còn, vừa gặp nhau là phải xỉa xói nhau vài câu mới được.

Tống Hiểu Nam đầu óc đơn giản, người ta vừa lên tiếng là đã nhảy hố, mở miệng ra định chửi, chỉ là tiếng lòng lại vang lên trước...

- "Cô nói như là cô sẽ gả ra ngoài được vậy!"

- "Có giỏi thì dẫn bạn trai biên kịch của cô đi về nhà, để xem mẹ cô có sửng sốt không?"

Lần này, Phùng Na nghe thấy rõ ràng, cô ta đột nhiên quay đầu lại.

"Ai đang nói chuyện vậy?"

Phùng Na dám thề rằng dù trong thôn đơn sơ âm trầm, cô ta cũng chưa từng gặp loại chuyện quỷ dị như thế.

Có tiếng nói của đàn ông truyền vào trong đầu cô ta?

Liệu có phải là có quỷ gì không?

Phùng Na hoảng loạn nhìn lên mặt trời treo trên cao, ngạc nhiên khi cho rằng ban ngày ban mặt cũng có quỷ.

Kết hợp với câu chuyện ma quỷ do người dân kể lại, cô ta càng nghĩ càng thấy sợ, không rảnh comback với Tống Hiểu Nam nữa, trực tiếp quay đầu bỏ đi: "Ngày mai tôi còn cảnh quay, không nói nhiều với cô nữa!"

Mẹ ơi, thứ đáng sợ nhất hiện giờ không phải là muỗi, mà là tên quỷ đàn ông không nhìn thấy không sờ được!

Tống Hiểu Nam nhìn theo bóng dáng run rẩy của Phùng Na, lần đầu tiên cảm thấy nở mày nở mặt trước Phùng Na: "Chỉ vậy thôi là đi rồi?"

Cô ta nhát gan vậy sao?

Xem mình đi, năng lực tiếp thu của mình rất mạnh...

Ngày đầu tiên mình bị mắng, mình đã biết đó là tiếng lòng của vua dưa!

Lúc này, đạo diễn hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra, đi tới phía bên này: "Các vị khách mời, chỗ ở đã sắp xếp xong rồi, bây giờ có thể đi cất hành lý, sau đó quay lại đây tập hợp."

Tống Nhất Xuyên giơ tay lên hỏi: "Tập hợp làm gì? Ăn cơm hả?"

Đạo diễn: "..." Cậu đang tham gia một show hẹn hò lãng mạn, sao cậu cứ nghĩ đến ăn uống uống mãi vậy?

"Mọi người cũng thấy rồi, một đoàn phim khác đang khua chiêng gõ mõ mà quay phim ở đây, vậy nên tối nay chúng ta có thể cùng tổ chức một bữa tiệc lửa trại để giao lưu với nhau."

Ông ta cầm micro, mỉm cười nói tiếp: "Trong bữa tiệc lửa trại, chúng ta sẽ dùng cách rút thăm để quyết định nhiệm vụ môn học vào ngày mai."

"Bữa tiệc lửa trại có món gì ngon không?" Tống Nhất Xuyên lại giơ tay hỏi.

Trên trán đạo diễn nổi gân xanh: "..." Từ ngữ mấu chốt là giao lưu và nhiệm vụ, cậu có thể tìm đúng trọng điểm hay không hả?"

"Tất nhiên là có rồi!" Ông ta cố gắng giữ nụ cười trên môi.

Bình luận trên phòng phát sóng trực tiếp...

[Ha ha ha, mấy người có phát hiện là khoé môi đạo diễn đang run rẩy liên tục không? Giống như là đang nói đám con nhà giàu này khó hầu hạ quá đi mất!]

[Người ăn cơm, hồn ăn cơm, xác nhận Bé Xuyên chính là cơm khô đều là người hơn người!]

[Tối nay có tiệc giao lưu hả? Có thể spoil 18+ nông thôn không? Người ta bắt đầu chờ mong rồi nha!]

Đám khách mời đi theo sự hướng dẫn của staff đến một khách sạn duy nhất trong thôn Ngọc Long.

"Phòng nữ có phòng ba người. Phòng nam có phòng tiêu chuẩn và phòng cao cấp. Mọi người có thể thỏa thuận với nhau hoặc là rút thăm quyết định phòng." Staff nói.

Vu Giai Giai chỉ lo hóng hớt mà chưa từng lên tiếng quay sang nói với hai cô gái khác: "Phòng ba người tốt lắm, tối nay có người làm bạn rồi, chúng ta đi cất hành lý trước nhé?"

Tống Hiểu Nam vốn dĩ không hài lòng với sự sắp xếp của ê kíp, nghe vậy thì nói: "Ở ba người có tiện không?"

Vu Giai Giai gật đầu liên tục: "Tiện! Tiện lắm nha!"

Chẳng lẽ cô không biết sau khi hít drama là cần phải có đối tượng để tổng kết và thảo luận sao?

"Nhưng mà trước đây tôi chỉ ở một mình..." Tống Hiểu Nam còn chưa nói xong đã bị Vu Giai Giai và Cố Thất Thất cùng nhau kéo đi.

"Cậu còn nói nhiều nữa là tiểu não của cậu sẽ teo lại cho xem!" Cố Thất Thất nhỏ giọng uy hiếp.

Tống Hiểu Nam lập tức câm miệng.

Nói đùa, bộ não của cô ấy vốn dĩ không có dung lượng lớn, nếu còn teo lại nữa... thì sau này phải làm sao đây?

Ba cô gái đi rồi, các cậu trai ở lại bắt đầu nghiên cứu vấn đề chỗ ở.

"Để tôi rút thăm cho!"

Phó Chu Trì và Trần Phong cùng nhau lên tiếng, sau đó vô thức nhìn về phía đối phương, đến nửa giây sau lại giật nảy mình nhìn ra chỗ khác.

Xấu hổ quá đi mất!

Chỉ là nói thì cũng nói rồi, rút lại lời nói chẳng phải là có vẻ chột dạ hơn nữa?

Vậy nên, hai người căng da đầu thò tay vào trong hộp rút thăm.

Lúc thấy rõ kết quả, hai người lại đồng thời thở phào: "Phòng cao cấp!"

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì xem như là có thể ngủ một mình rồi?

"Chúc mừng hai vị thành công trở thành bạn giường!" Staff phấn khích tuyên bố kết quả.

Phó Chu Trì và Trần Phong đồng thời thay đổi sắc mặt.

Bạn giường là cái quỷ gì vậy?

- "Ha ha ha, cười chết mất thôi, ngay cả ông trời cũng cho hai người họ cơ hội nữa hả?"

-"Nghiệt duyên! Đúng là nghiệt duyên mà!"

- "Đợi đã, còn Lục Thần thì sao? Chẳng lẽ là... three somε?"

- "Tôi thấy được đó!"

-"Ha ha ha!"

Tiếng cười văng vẳng trong đầu khiến cho sắc mặt của hai anh em cùng mẹ khác cha càng lúc càng khó coi
Bọn họ ném phiếu rút thăm vào trong lòng ngực staff, nói: "Tôi không ở phòng cao cấp, ở phòng tiêu chuẩn là được rồi!"

"Cái gì?" Staff sửng sốt.

Muốn đổi ý là đổi ý hả?

Staff do dự nhìn về phía đạo diễn. Đạo diễn bất đắc dĩ mà thở dài, sau đó gật đầu đồng ý.

Xem dáng vẻ của hai người kia, giống như nếu không đổi phòng là bọn họ sẽ ném cả đoàn đi vậy!

Người nào cũng là nhân vật mà ê kíp bọn họ không thể đắc tội.

Vẫn nên đừng tự tìm xui xẻo frong mấy loại chuyện nhỏ như nơi ở thì hơn.

Được sự đồng ý của đạo diễn, staff thỏa hiệp: "Vậy chọn phòng tiêu chuẩn hết đi!"

"Hiện giờ còn một phòng tiêu chuẩn ba người, một phòng tiêu chuẩn bốn người, các anh..."

Staff còn chưa nói xong, Hoắc Nhân Kiệt và Mạnh Khung Kỳ đã sánh vai đứng phía sau Tống Nhất Xuyên và Diêm Cẩn Dự.

"Ây da, vừa lúc đủ cho bốn người chúng tôi!"

"Anh nói có trùng hợp không?"

Lục Thần bị dồn ra ngoài từ nãy giờ, chỉ có thể đi về phía hai người còn lại: "Vậy ba chúng ta..."

- "Trời đất ơi, mình nói trúng rồi, ba người bọn họ bắt đầu chơi rồi hả?"

- "Đừng nói là lại thay đổi nữa nhé? Còn đổi nữa thì chính là chột dạ!"

- "Rõ ràng là có vấn đề!"

Hoắc – Mạnh đứng phía sau lặng lẽ gật đầu. Đúng vậy, rõ ràng là ba người họ có vấn đề!

Vì chứng minh mình không chột dạ, Phó Chu Trì và Trần Phong không phản đối nữa, đành phải nghiến răng nghiến lợi nói: "Phòng ba người ở lầu mấy vậy?"

"Lầu, lầu hai..." Staff bị bầu không khí âm trầm từ ba người dọa sợ, thầm nói không chịu ở phòng cao cấp, bây giờ ở phòng tiêu chuẩn cũng không chịu nữa hả?

Khó hầu hạ quá đi mất!

Mấy anh xem người ta kìa, bốn người chen chúc chung một phòng mà vui vẻ chưa kìa!

Giữa ăn chơi trác táng và ăn chơi trác táng có chênh lệch lớn vậy sao?

Lúc bọn họ xách vali đi lên phòng, một người đàn ông đột nhiên nhô đầu ra, nhiệt tình chào hỏi bọn họ: "Hello, các anh là khách mời show hẹn hò à?"

"Tổng giám đốc Diêm, tổng giám đốc Hoắc, tổng giám đốc Mạnh?" Gã tươi cười nhiệt tình, tầm mắt dừng trên mặt Tống Nhất Xuyên: "Và cả cậu Tống nữa!"

"Chào các anh, lúc nghe nói các anh sắp đến đây, tôi rất là mong chờ nha!"

Gã đi ra khỏi phòng, chặn đường đi của bốn người: "Quên tự giới thiệu, tôi họ Thường, tên một chữ Tế, là biên kịch phim "Những năm tôi dạy học ở nông thôn', sau này chúng ta sẽ tiếp xúc nhiều hơn, rất mong sự giúp đỡ từ các vị."

Gã vừa dứt lời, ba người còn lại không hẹn mà cùng nhìn về phía Tống Nhất Xuyên.

Giống như là đang nói: Biết tên rồi kìa, tung drama đi!

Không phụ sự mong đợi của mọi người, tiếng lòng truyền đến ngay sau đó.

-"Hm, Thường Tế hả? Chính là cái tên tác giả mạng được phú bà bao nuôi, nghịch tập thành công truyện 1.8+ thành phim truyền hình?"

-"Thật sự là trâu bò, quần quật giữa ba người phụ nữ mà còn không bị lật xe?"

- "Chẳng lẽ là do thiên phú trời cho? Không chắc lắm, để mình xem lại đã!"

-"Wao! Không xem là không biết, vừa xem là bất ngờ ghê chưa, tên kia có thể chơi ba trận trong một đêm?"

-"Đúng là một bậc thầy về quản lý thời gian nha!"

Con ngươi tổ hóng hớt của ba người co rụt dữ dội!

Chơi ba trận là sao?

Cậu nói rõ hơn đi!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com