Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 28: Xin Lỗi Vô Ích



Phó Dạ Xuyên nhấc chân rời đi, để lại Lục Kỳ với vẻ mặt hoang mang đứng trước một đám người như sói hổ chực chờ.

 

Sợi dây thần kinh trong đầu hắn như đứt phựt một cái!

 

Hắn cảm thấy mấy người kia do Tần Du cầm đầu, hận không thể xé xác đám người đó ra!

 

Khốn kiếp!

 

Phó Dạ Xuyên lại rời đi thật!

 

Tình nghĩa anh em đâu rồi?

 

Hắn nhìn đám người trước mặt, nước mắt trực trào, cắn môi dưới, mở miệng cầu xin chẳng còn chút tôn nghiêm nào:

“Có thể tha cho tôi lần này không?”

 

Đám người đồng thanh:

“Không thể!”

 

---

 

Dưới lầu.

 

Tô Nam bước ra từ cửa hông, chọn đúng lúc không ai để ý. Vừa nhắn tin cho anh cả, tài xế chắc sắp đến, cô cũng vừa gửi tin WeChat cho Tần Du.

 

“Tô Nam…”

 

Giọng khàn khàn của Phó Dạ Xuyên gọi cô lại.

 

Ngoài cửa hông, trong ánh sáng lờ mờ, một bóng người cao lớn đứng nép sang một bên. Tô Nam sững người trong chốc lát, ngay sau đó ánh mắt liền trở nên lạnh lùng và đầy cảnh giác.

 

Nhận thấy sự thay đổi đó, ánh mắt Phó Dạ Xuyên trầm xuống.

 

“Có chuyện gì không, tổng giám đốc Phó?”

 

Ánh đèn yếu ớt chiếu từ cửa hông kéo dài bóng của cả hai người. Anh tiến một bước, cô lùi một bước, ranh giới như sông Sở và sông Hán, rõ ràng tách biệt.

 

Phó Dạ Xuyên hơi nhếch miệng, ném điếu thuốc đang cháy dở sang một bên, vẫn tiến thêm một bước, ánh mắt dán chặt vào cô.

 

“Tô Nam, chuyện ở nhà hàng là do Oánh Oánh khiêu khích trước. Tôi sẽ bảo cô ấy đến xin lỗi cô.”

 

Tô Nam cụp mắt, khẽ cười một cái, rồi nhanh chóng thu lại nụ cười. Cả người lạnh lùng xa cách, trong mắt thấp thoáng vẻ châm biếm.

 

“Không cần, lo mà quản tốt người nhà anh là được rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cần xin lỗi sao? Đâu chỉ là chuyện ở nhà hàng!

 

Giờ đây cô không cần nữa.

 

Phó Dạ Xuyên khẽ cau mày, định nói thêm gì đó thì từ trong cửa vang lên một tiếng hét chói tai điên cuồng, hắn quay đầu nhìn, chỉ thấy Lục Kỳ dùng hai tay che mặt, trần truồng chạy ra như bay, tiếng hét đứt quãng, đầy uất ức và tuyệt vọng:

“Tôi tuyệt đối không để yên chuyện này!”

 

Vừa chạy tới gần, một tia sáng lóe lên, đèn flash bật sáng, người đàn ông trần truồng kia lập tức khựng lại, sững sờ đứng cạnh Phó Dạ Xuyên và Tô Nam. Khuôn mặt hắn ta vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, tay run rẩy chỉ vào Tô Nam, muốn khóc mà không khóc được.

 

“Cô… cô còn chụp hình nữa sao?”

 

Tô Nam nhìn tấm ảnh trong điện thoại một cách hài lòng, ảnh không mờ, góc độ hoàn hảo, bắt đúng khoảnh khắc, tuyệt vời!

 

Cô khẽ nhếch môi, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn Lục Kỳ:

 

“Lục thiếu, cảnh tượng tuyệt vời như thế này mà không chụp lại thì tiếc lắm. Tôi cố tình đứng đây đợi anh mà.”

 

Cô biết Lục Kỳ không có gan đi ra từ cửa chính, mà cửa hông chỉ có một cái này.

 

“Cô… cô…”

 

Lục Kỳ tức giận đến mức không nói nổi thành lời, hai tay ôm chặt ngực…

 

Ánh mắt Tô Nam lạnh đi, giọng trầm xuống:

 

“Nếu còn dám chọc tôi nữa, tôi sẽ gửi tấm hình này cho toàn thế giới xem!”

 

Cô còn là con ngốc ba năm trước sao?

 

Ai cũng có thể lên mặt với cô sao?

 

Ngay khi cô xoay người, tài xế của Tô Cẩn đã đứng chờ ở ngã rẽ phía trước, cúi đầu lễ phép, chờ cô xong việc.

 

Team Hạt Tiêu

Tô Nam không hề liếc nhìn Phó Dạ Xuyên lấy một cái, đi vòng qua hắn, thẳng thừng lên chiếc xe sang trọng của Tô Cẩn. Chiếc xe từ từ lăn bánh rời đi, mãi đến khi biến mất khỏi tầm mắt, Phó Dạ Xuyên mới thu lại ánh nhìn.

 

Không hiểu sao, khi thấy Tô Nam đối mặt với Lục Kỳ trần truồng mà mặt không biến sắc, bình tĩnh uy h.i.ế.p chế giễu, không hề né tránh, trong lòng hắn lại có chút khó chịu.

 

Nhưng nhớ lại tối nay, từ bản nhạc violin trên sân khấu, đến ván xúc xắc đầy kịch tính, người phụ nữ mà trước đây anh tưởng dễ hiểu, thật thà khù khờ, nay như thay đổi hoàn toàn, từng hành động, từng ánh mắt đều như một câu đố, như một làn khói mờ ảo, càng nhìn càng không rõ.

 

Trong lòng Phó Dạ Xuyên cảm thấy có chút phiền muộn.

 

Nhìn Lục Kỳ vẫn đứng đó, trừng mắt nhìn theo bóng lưng Tô Nam, hắn không khỏi cau mày, tiện tay ném chiếc áo khoác đang cầm vào đầu hắn ta:

“Đi nhanh lên, còn chưa thấy đủ mất mặt sao?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com