Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 27: Không Chịu Thua Chứ Gì?



 

Không có cược thì còn gì vui?

 

Ánh mắt Phó Dạ Xuyên trầm xuống, dán chặt vào gương mặt điềm nhiên nghiêng nghiêng của cô:

“Cô thấy sao?”

 

Tô Nam còn chưa kịp mở miệng thì Lục Kỳ đã bật cười khẩy, nhanh miệng chặn lời:

“Nếu lão Phó thua, tôi sẽ cởi sạch đồ từ đây đi ra ngoài. Nhưng nếu Tô Nam cô thua...”

 

Ánh mắt hắn lướt qua Trình Ý và Trình Hoài với vẻ khinh thường:

“Thì cô phải công khai thừa nhận mình vì tiền mà gả vào nhà họ Phó, và từ nay về sau không được xuất hiện ở thành phố A nữa. Tô Nam, cô dám không?”

 

Trình Ý và Trình Hoài sững người, ngay cả Tần Du cũng tức giận muốn bật dậy cãi lý, nhưng Ninh Triệu Liễu đã nhanh tay kéo cô lại, ngăn không cho hành động bốc đồng.

 

Lông mày Phó Dạ Xuyên chợt nhíu lại, định ngắt lời Lục Kỳ thì Tô Nam đã hừ lạnh một tiếng, nhướng mày đầy khinh thường:

“Được thôi, tôi đồng ý.”

 

Thái độ của cô bất cần, như thể không hề xem đối thủ trước mặt ra gì.

 

Lục Kỳ nở nụ cười khinh bỉ, cười vì cô không biết trời cao đất dày, không biết người trước mặt là ai.

 

Nhìn khắp thành phố A, Phó Dạ Xuyên chơi xúc xắc nhắm mắt cũng thắng, năm xưa còn từng sang sòng bạc Macao kiếm được khoản đầu tiên, mấy nhân vật vô danh này làm sao so được?

 

Hôm nay cuối cùng cũng có thể trả lại một đòn rồi!

 

Phó Dạ Xuyên đưa tay ra:

“Phụ nữ trước.”

 

Tô Nam cũng không khách sáo, cầm lấy cốc xúc xắc lắc vài cái trên bàn, rồi đặt úp xuống như đang chơi đùa, ánh mắt thản nhiên nhìn đối phương:

“Tới lượt anh.”

 

Phó Dạ Xuyên nhìn cô sâu xa, lông mày hơi cau lại. Rõ ràng Tô Nam chẳng đặt ván cược này vào mắt. Cô thực sự không quan tâm thắng thua sao?

 

Lục Kỳ ngồi một bên xem trò vui, càng lúc càng hứng thú, như thể đã nắm chắc phần thắng. Tô Nam này đúng là chỉ được cái mã, vừa rồi động tác chẳng chuyên nghiệp chút nào. Cô ta biết chơi xúc xắc thật sao?

 

Dùng mấy chiêu giả bộ vờ vịt mà đòi thắng?

 

Không có cửa đâu!

 

Phó Dạ Xuyên trầm ngâm giây lát, rồi tùy ý mở nắp cốc xúc xắc của mình, bốn mặt sáu. Quả nhiên không ngoài dự đoán, hắn đã thắng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn liếc nhìn Tô Nam, nét mặt không hề thay đổi.

 

Lục Kỳ kích động suýt chút nữa nhảy cẫng lên:

“A Xuyên, đẳng cấp như mọi khi! Tôi còn lo cậu sẽ mềm lòng cơ…”

 

Trình Ý bên cạnh vỗ tay, như thể sớm đoán trước được kết quả, cười nhạt:

“Lục thiếu nói đùa rồi. Tổng giám đốc Phó làm gì có chuyện mềm lòng với Tô Nam. Nhưng tài nghệ của Phó tổng thì đúng là đáng để mở mang tầm mắt.”

 

“Thôi đừng nói mấy lời hay ho nữa. Không phải muốn chơi sao? Tô Nam, để chúng tôi xem cô có thể thắng thế nào? Đừng có thua rồi không chịu nhận nhé…”

 

“Tên Lục Kỳ kia, mồm miệng anh chỉ toàn phun ra thứ rác rưởi! Biết nói tiếng người không?” Tần Du không nhịn được lên tiếng mắng.

 

Tô Nam thấy không khí bắt đầu căng thẳng thì bật cười khẽ, những ngón tay thon dài gõ nhẹ hai cái lên cốc xúc xắc, sau đó tùy ý lật úp ra. Còn chưa kịp để mọi người kinh ngạc, cô đã xách túi đứng dậy:

 

Team Hạt Tiêu

“Tôi đi chào vài người rồi về trước. Mấy người cứ tiếp tục chơi.”

 

Ngoài Tần Du và Trình Hoài có chút bất ngờ, thì Trình Ý và Ninh Triệu Liễu lại tỏ ra rất bình tĩnh, như thể đã biết trước kết quả.

 

Còn Lục Kỳ vừa nhìn thấy mặt xúc xắc của Tô Nam, hận không thể đập đầu c.h.ế.t ngay lập tức!

 

Năm mặt sáu!

 

Sao lại có thêm một mặt sáu nữa?

 

Mà người phụ nữ này chỉ tùy tiện lắc mấy cái giả bộ, vậy mà lại ra năm mặt sáu?

 

Ngẩng đầu lên thì người phụ nữ kia đã không thấy đâu nữa rồi.

 

Tần Du đập mạnh tay xuống bàn, khoái chí vô cùng:

“Lục thiếu, đừng quên lời mình nói nhé! Cởi sạch đồ rồi đi ra ngoài, chính miệng anh nói đấy. Đừng bảo là không dám thua đó.”

 

“Cô… Các người gian lận!” Gương mặt Lục Kỳ đỏ bừng, tức đến biến sắc, đủ mọi sắc thái.

 

“Gian lận? Lục thiếu à, trò này là do các người đòi chơi, quy tắc là rõ ràng trên bàn. Giờ thua rồi lại vu người ta gian lận? Biết trước không chơi được thì đừng chơi! Phó tổng, anh thấy sao?”

 

Tần Du cười lạnh, quay sang hỏi Phó Dạ Xuyên với vẻ đầy châm chọc.

 

Lục Kỳ lập tức quay sang nhìn người anh em thân thiết cầu cứu, ánh mắt như viết rõ hai chữ “Cứu tôi”.

 

Phó Dạ Xuyên liếc nhìn Tần Du, ánh mắt quét qua Trình Ý và Trình Hoài, cuối cùng dừng lại trên người Lục Kỳ: “Thua cũng thua rồi.”

 

Vẻ mặt hắn bình tĩnh, không chút d.a.o động. Dù từ đầu đã cảm thấy tiếng xúc xắc trong tay mình và trong tay Tô Nam có gì đó không giống nhau, nhưng thua rồi hắn cũng chẳng có chút hối tiếc nào. Ngược lại… còn có phần nhẹ nhõm.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com