Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 25: Cô Ấy Không Còn Như Xưa



Mặc dù không cùng một giới, nhưng giữa các mối quan hệ vẫn ít nhiều có sự giao thoa, Lục Kỳ và Trình Ý cũng biết nhau.

 

Trình Ý vừa thấy Lục Kỳ, dĩ nhiên cũng nhìn thấy Phó Dạ Xuyên phía sau hắn ta. Nhưng Trình Ý chỉ giơ ly rượu lên chào:

“Trùng hợp thật, Lục thiếu.”

 

Lục Kỳ nhìn thấy Tô Nam và Tần Du cùng vài người đang ngồi chung với Trình Ý thì liền hiểu họ đến cùng nhau. Ánh mắt đảo qua, hắn ta kéo Phó Dạ Xuyên ngồi xuống một bên:

“Chơi một ván đi, không phiền chứ, Trình nhị thiếu gia?”

 

Trình Ý không trả lời, quay đầu nhìn Tô Nam:

“Em có phiền không?”

 

Tô Nam lạnh nhạt đứng dậy:

“Tùy anh vậy, em xuống xem ban nhạc đây.”

 

Tần Du lập tức cũng đứng dậy:

“Đi đi đi, tầng này đúng là ngột ngạt, có người cứ như ma dai.”

 

Ninh Triệu Liễu liền vơ lấy ba chai rượu ngon:

“Tớ cũng đi!”

 

Phó Dạ Xuyên nhìn bóng dáng Tô Nam biến mất khỏi tầm mắt mới thu lại ánh nhìn, hỏi Trình Ý một câu:

“Trình nhị thiếu, anh với Tô Nam là quan hệ gì vậy?”

 

Trình Ý nghiêng đầu cười khẩy:

“Bạn.”

 

Lục Kỳ nhíu mày, giọng đầy mỉa mai:

“Cô ta mà cũng xứng làm bạn với Trình nhị thiếu gia à? Đừng để bị cô ta lừa…”

 

Team Hạt Tiêu

Câu nói còn chưa xong, Phó Dạ Xuyên đã cắt ngang.

 

“Lục Kỳ!”

 

Ánh mắt Trình Ý lạnh đi, nhìn chằm chằm vào Lục Kỳ: “Cô ấy là loại người gì? Lục thiếu hiểu rõ lắm sao?”

 

“Tôi…” Lục Kỳ bị chặn họng, ngay cả Phó Dạ Xuyên cũng không bênh vực, trong lòng thấy hơi bực bội, nhưng chẳng lẽ lại đi kể xấu Tô Nam sau lưng với Trình Ý?

 

“Ầm!” Âm nhạc từ dưới lầu bất ngờ vang lên, âm lượng như nổ tung, làm bầu không khí lập tức bùng cháy.

 

Ngay sau đó là giai điệu quen thuộc, ban nhạc Phong Tử sau ba năm im hơi lặng tiếng cuối cùng tái xuất, khiến cả khán phòng như nổ tung vì phấn khích. Mọi người hét vang, nhún nhảy, hướng ánh mắt cuồng nhiệt lên sân khấu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lục Kỳ không tin nổi, thốt lên:

“Ban nhạc Phong Tử? Không phải đã giải nghệ rồi sao? Sao lại ở đây? Nghe nói có show truyền hình mời họ biểu diễn mở màn mà trả cả tám con số còn không mời nổi, vậy mà lại tới một quán bar thế này?”

 

Ban nhạc Phong Tử có ba người, nhưng hôm nay chỉ có hai người đến, tuy vậy chỉ cần hai người này thôi cũng đủ khuấy động cả hội trường. Họ nắm chắc nhịp đập của khán giả…

 

Tần Du ở dưới sân khấu gào thét, hét to vì kích động, không hề biết Ninh Triệu Liễu đã kéo Tô Nam đi vào khu hậu trường.

 

“Còn ba phút nữa là bài này kết thúc, Lão Ma bị viêm ruột thừa không tới được, thiếu cây violin là mất hồn rồi đấy. Đoạn cuối là violin hòa tấu với bass, không có người thay, cậu lên sân khấu đi!”

 

Tô Nam kinh ngạc:

“Tớ á?”

 

“Chỉ có cậu từng hợp tác với họ, ngoài cậu ra thì ai nữa? Chẳng lẽ cậu muốn tiết mục của họ thất bại? Họ là vì cậu mà đến đấy, cậu không muốn tìm lại cảm giác trước kia sao?”

 

Tiếng nhạc dội vào màng nhĩ, ký ức quen thuộc bỗng bùng lên như lửa, Tô Nam khẽ cười:

“Được, tớ lên.”

 

Trên sân khấu, khán giả gào thét điên cuồng, thân thể nhún nhảy theo tiết tấu, như thể từng lỗ chân lông cũng muốn hòa mình vào bữa tiệc cuồng nhiệt này.

 

Không ai chú ý, Tô Nam tay trái xách đàn violin, tay phải nhẹ nâng váy bước lên sân khấu.

 

Đèn sân khấu chợt tối lại, chỉ còn một chùm sáng rọi vào cô.

 

Hai thành viên còn lại trong ban nhạc, ánh mắt của Lão Quỷ và Lão Yêu đều sáng lên. Họ lập tức điều chỉnh tiết tấu, nhường đoạn dạo đầu cho tay bass Lão Quỷ. Bài hát này nổi tiếng vì sự phối hợp ăn ý giữa bass và violin, một tác phẩm kinh điển trong giới âm nhạc. Nếu không cân xứng về trình độ, bài hát sẽ mất hồn.

 

Lão Quỷ tự tin đón lấy tiết tấu, chỉ qua vài hợp âm đã khơi dậy cảm xúc cả hội trường.

 

Ngay giây sau, tiếng violin vang lên, mềm mại, ấm áp, liền mạch không chút ngắt quãng. Khi tiếng trống đột ngột dừng, tiếng violin lại đột ngột bùng nổ, mạnh mẽ, sâu lắng, khiến tất cả mọi người choáng ngợp. Ánh mắt họ đổ dồn vào người phụ nữ kia, gương mặt bình thản, khí chất sắc sảo, tiếng đàn của cô tuyệt vời đến mức khiến người ta ngây ngất.

 

Khi mọi người còn đang đắm chìm, tiếng trống vang lên lần nữa, hòa quyện với violin ăn ý đến mức hoàn hảo, khí thế hùng tráng, mềm mại xen lẫn cứng rắn, chỉ trong hai phút ngắn ngủi, cả sân khấu nổ tung trong tiếng hét vang trời.

 

“A a a! Nữ thần!”

 

“Nữ thần!”

 



 

Ở tầng hai, ánh mắt của Phó Dạ Xuyên lóe lên vẻ kinh ngạc, hoàn toàn không thể che giấu nổi.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com