Phó Dạ Xuyên nhìn theo ánh mắt của Lục Kỳ, ánh mắt lập tức khựng lại.
Tô Nam mặc một chiếc váy dài màu bạc xám, đuôi váy bồng bềnh như sao băng lướt qua, vòng eo thon thả được tôn lên hoàn hảo, cả người cao ráo rạng rỡ, mái tóc dài xoăn nhẹ xõa sau tai, khí chất lạnh lùng đến kinh diễm.
Lục Kỳ thầm rủa một tiếng:
"Đúng là oan gia ngõ hẹp, uống ly rượu cũng đụng phải người không muốn thấy."
Tần Du và những người khác dĩ nhiên cũng thấy Phó Dạ Xuyên và Lục Kỳ, tuy không muốn chạm mặt, nhưng đã gặp thì cũng chẳng có lý do gì quay đầu bỏ đi.
"Lục thiếu, nhà anh cháy mà dọn xong nhanh thế? Còn có tâm trạng ra ngoài uống rượu, xem ra tấm ảnh kia chưa đủ sức gây chấn động rồi."
Tần Du lạnh giọng châm chọc. Lục Kỳ cũng không chịu thua, trừng mắt nhìn Tô Nam ở phía sau, người gây ra mọi chuyện mà giễu cợt:
"Tôi đúng là xem thường cô Tô rồi. Không ngờ cô bây giờ khác hoàn toàn so với trước kia, có chỗ dựa rồi đúng là khác biệt hẳn."
"Đúng vậy, bám lấy chồng vô dụng suốt ba năm, giờ ly hôn rồi dĩ nhiên phải dựa vào bạn bè. Mà Lục thiếu anh gặp chuyện chẳng phải cũng đi tìm bạn đấy thôi?"
Ninh Triệu Liễu phía sau bước tới, vừa thấy Phó Dạ Xuyên liền nổi giận, gọi Tần Du: "Đừng phí lời với bọn họ, vào trong thôi."
Tô Nam ở phía sau lạnh nhạt bước theo, đối mặt với Phó Dạ Xuyên bên cạnh Lục Kỳ cũng chẳng buồn liếc mắt, cứ thế sải bước đi vào, dáng vẻ chẳng khác gì người xa lạ.
Sau lưng cô là một người đàn ông trẻ tuổi cực kỳ tuấn tú, trong tay xách túi giúp Tô Nam, lúc đi ngang qua Phó Dạ Xuyên còn hung hăng liếc hắn một cái, hừ lạnh một tiếng rồi mới vào trong.
Lục Kỳ vừa tức vừa sốt ruột:
"Cô ta lấy gì mà dám đối xử với tôi như thế?"
"Tôi trước kia sao lại không nhận ra, vợ cũ của cậu bản lĩnh ghê gớm thật! Hôm nay trên mạng chơi tôi một trận thì thôi, vừa nãy lại còn vờ như không thấy chúng ta!"
Sắc mặt Phó Dạ Xuyên trầm xuống:
"Đủ rồi, cậu còn chưa gây đủ chuyện à? Không thì ngoan ngoãn về nhà đi!"
Lục Kỳ hít sâu một hơi:
Team Hạt Tiêu
"Tôi không về! Tại sao tôi phải về? Tôi cứ phải vào, xem bọn họ còn giở được trò gì!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phó Dạ Xuyên trong lòng vô cùng phản cảm, nhưng đôi chân lại không chịu nghe lời, cứ thế theo Lục Kỳ đi vào. Hắn nhận ra chiếc túi mà người đàn ông đẹp trai kia đang cầm, chính là chiếc mà lần trước Tô Cẩn từng cầm giúp Tô Nam trong tiệc rượu, là của cô ấy.
Ninh Triệu Liễu kéo Tô Nam lên tầng hai, phấn khích nói:
"Vài ngày nữa tớ tổ chức một buổi biểu diễn thời trang đặc biệt, nhớ dắt theo tam ca của cậu đến, để dành chỗ tốt cho hai người rồi."
Trình Hoài theo sau tỏ ra không phục:
"Em xếp hàng mãi mà chị chẳng chịu cho vé, em không quan tâm, em muốn ngồi cạnh Tô Nam!"
"Đẹp mặt!" Ninh Triệu Liễu buông một câu rồi đến chào hỏi Trình Ý - người đã đến từ sớm.
Tô Nam cười nhẹ, không nhịn được chọc ghẹo cậu ta: "Ba của cậu thấy cậu không lo làm việc đàng hoàng, liệu có bỏ qua cho không?"
Trình Hoài khựng lại, ấm ức kéo tay Tô Nam:
"Có chị ở đây thì ông ấy mới còn kiêng nể chút..."
"Hừ..."
Trình Ý vẫy tay, thấy Tô Nam liền tươi cười bước tới ôm cô:
"Chào mừng trở lại, nữ vương của tôi."
Hai anh em Trình gia này nhìn khá giống nhau. Trình Hoài trẻ tuổi hơn, dáng vẻ ngây ngô, đẹp trai như yêu nghiệt, nếu bước chân vào giới giải trí chắc chắn sẽ là tiểu sinh vạn người mê bị tranh giành quyết liệt.
Còn Trình Ý lớn hơn vài tuổi, là con thứ trong nhà, chững chạc hơn một chút, cũng có ngoại hình khiến không ít cô gái mê mẩn. Chỉ là thường ngày đi theo đám bạn chơi bời, chẳng mấy khi nghiêm túc.
Tô Nam cười, rồi ngồi sang một bên. Trình Ý đang chơi xúc xắc, đối thủ còn đang đợi anh ta ra tay.
Trình Ý vung tay:
"Không chơi nữa, tôi đã mời ban nhạc điên cuồng nhất mà em thích, lo mà thưởng thức đi."
"Anh nói không chơi là không chơi à? Bọn tôi đang chơi đến hăng mà..." Đối thủ bất mãn.
"Nhị thiếu gia Trình, trùng hợp nhỉ?"
Lục Kỳ và Phó Dạ Xuyên vừa lên lầu đã thấy Trình Ý ngồi đó, tay cầm ly rượu vang, ung dung ngồi đó như thể nơi đây là lãnh địa của mình.