Hoàng đế nghe thấy nàng đã dùng họ “Bùi” thì trong lòng cũng thoáng thoải mái đôi phần, ít nhất nàng cũng còn biết để đứa bé theo họ mình.
Chàng không xem văn thư, chỉ nhét vào túi, mắt nhìn phía trước, nhàn nhạt nói: “Đợi trẫm về cung, cho con bé vào gia phả, rồi sẽ quyết định sau.”
Phó Nhiêu nghe vậy sửng sốt, lập tức quỳ xuống vuốt đầu gối chàng.
“Bệ hạ, con bé xuất thân sơn dã, triều thần nào chịu thừa nhận?
Ta nghe nói công chúa hoàng gia đều phải xuất thân kim sách ngọc điệp, ta không muốn con bé bị người ta nói ra nói vào...”
Hoàng đế lạnh lùng nhìn nàng, cười lạnh một tiếng: “Bây giờ mới biết khó sao?”
Phó Nhiêu nhắm mắt, cười khổ, nếu như không về cùng chàng, sợ rằng chàng không chịu, mà nếu có về cùng chàng, thân thế của Bổn Bổn sẽ bị người ta bàn tán, đây chính là vấn đề nan giải nhất của nàng, nàng không muốn Bổn Bổn chịu chút ấm ức nào.
Bỗng nhiên, nàng nhớ ra điều gì, mở đôi mắt đỏ hoe hỏi chàng: “Bệ hạ định nhận con bé làm nghĩa nữ sao?”
Hoàng đế nghe vậy cau mày, hất tay áo: “Làm sao có thể chứ? Con bé là con gái ruột của trẫm, sao trẫm có thể để con bé chịu chút ấm ức nào?”
“Vậy ngài định làm thế nào?”
“Trẫm nói cho nàng biết, từ lúc ở hành cung Yến Sơn, trẫm đã ân sủng nàng thế nên đều được hoàng môn ghi lại vào trong khởi cư lục (*), mỗi lần Chu Hành Xuân bắt mạch cho nàng đều ghi chép vào sổ, cộng thêm tờ văn thư này, trẫm có thể cho người tạo kim sách ngọc điệp cho con bé.”
(*) Khởi cư lục: là một loại hình sử liệu thời cổ ở Trung Quốc, ghi lại các sinh hoạt, hành trạng hàng ngày của vua và hoàng gia. Sử quan lo phụ trách phần việc này thường được gọi là khởi cư chú.
“Mấy năm nàng giả c.h.ế.t này, trẫm sẽ nói với bên ngoài là nàng dưỡng bệnh ở Đàm Châu, nói là năm đó nàng mang thai đi Đàm Châu, sau đó mắc bệnh nên sinh con ở đó, nuôi đến ba tuổi mới đưa về kinh, khuôn mặt đó của Bổn Bổn chính là bằng chứng tốt nhất, trăm quan ai dám nghi ngờ? Có một người nghi ngờ trẫm c.h.é.m một người, công chúa Càn Trinh của trẫm phải đường đường chính chính!"
Nhận một thái tử trở về cung, bách quan sẽ không bao giờ buông tha, nhận một công chúa, bách quan sẽ không ngu ngốc đến độ đối đầu với chàng. Dù có người không sáng suốt thật, chàng cũng có cách hóa giải.
Phó Nhiêu biết Hoàng đế đã quyết tâm đưa Bổn Bổn về hoàng cung, thân thể nàng mềm oặt ngã xuống đất. Dù đã chuẩn bị nhưng khi thực sự đến bước này, nàng cảm thấy vô cùng hoang mang, lòng trống vắng, không biết phải đối mặt thế nào, chỉ gật đầu nặng nề: “Thần phụ lĩnh mệnh...”
Hoàng đế thấy nàng thế này, nghĩ rằng nàng vẫn còn muốn rời đi, lập tức nổi nóng, ghì lấy nàng, kéo đến tận cửa giữa nhà chính và hành lang.
“Sao thế? Nàng vẫn còn định dẫn theo Bổn Bổn chạy trốn?” “Ta không…”
Hoàng đế lạnh mặt, cả người khó chịu, bước về phía trước, đẩy nàng vào lối đi.
Lối đi u tối chật hẹp, một bên là lối đi, một bên là cửa sổ chạm khắc, cửa sổ chạm khắc dựa vào bức tường phủ đầy rêu, Phó Nhiêu đã mua một số lưu ly bảy màu để ngăn rắn rết chui vào.
Thế nhưng hành lang vẫn tối om.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Phó Nhiêu bị ép phải đứng sát vào cửa sổ chạm khắc, ngón tay bấu chặt vào cửa sổ bằng gỗ, tìm được chỗ có thể mượn lực rồi bám chặt vào đó, trên người nàng đổ đầy mồ hôi.
Ánh mắt chàng sắc bén đè nặng trên đầu nàng, nàng ngước nhìn, đối diện với chàng, đôi mắt đẫm lệ sợ hãi và bất lực.
Hoàng đế đè nàng xuống, dồn nàng vào một góc nhỏ trong phòng, giác quan trong bóng tối được khuếch đại, chỉ có tiếng thở hổn hển liên tục vang lên.
Ánh mắt nàng mơ hồ, hô hấp càng lúc càng nhanh, nàng tựa vào vách tường không thể động đậy: “Bệ hạ, bệ hạ…” Nàng hô to, trong giọng điệu có chút trong trẻo.
Chàng vốn đã uống nhiều bát canh bổ như vậy, đâu chịu được, giơ một tay lên.
Phó Nhiêu run rẩy, hơi cong người về phía sau, đẩy chàng ra, run giọng cầu xin tha thứ: “Bệ hạ…”
Ánh đen trong đôi mắt sâu thẳm của Hoàng đế dập dờn, chàng nhìn chằm chằm vào nàng khàn giọng hỏi: “Sinh con có đau không?”
Người Phó Nhiêu run lên, cơ thể căng thẳng từ từ thả lỏng, những giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên khuôn mặt, nàng nhớ lại việc nằm một mình trên giường sinh, đau đớn tột cùng, cả đời này nàng sẽ không bao giờ quên nỗi tuyệt vọng lúc đó. Nàng chỉ nghĩ mình sẽ không sống nổi, đôi môi nàng run lên, bắt đầu bật khóc, giọng nàng dần vang lên, nức nở không dứt. “Đau, bệ hạ, đau lắm, đau lắm…”
Lần đầu tiên nàng lộ ra vẻ yếu ớt nhất của bản thân trước mặt nam nhân này.
Mặt Hoàng đế lộ ra chút đau xót, chàng chậm rãi ôm chặt eo nàng, chạm trán vào trán nàng, hơi thở càng lại gần hơn chút: “Có người ở bên cạnh nàng không?”
Phó Nhiêu run rẩy, cánh tay vô thức chống lên vai chàng, kiễng chân nghênh đón vóc dáng cao lớn kiêu ngạo của chàng, đứt quãng nói: “Có, ta đã mời một bà đỡ, là bà ấy đỡ đẻ giúp ta…”
Hôm đó Trần Nhất Sơn tình cờ ra ngoài, nàng đơn độc không nơi nương tựa, trong lòng không biết sợ đến mức nào, bây giờ nghĩ lại, đó có lẽ là lúc nàng tuyệt vọng nhất trong đời.
Hóa ra, so với mũi tên lửa nơi chiến trường, điều người ta sợ nhất là lúc yếu đuối, người thân, người yêu đều không ở bên cạnh…
Một dòng nước mắt chậm rãi chảy dài trên má chàng, chàng ôm chặt nàng, gạt mái tóc nàng sang một bên, nhìn thẳng vào mắt nàng, khẽ khàng hỏi bên tai nàng: “Khi đó, nàng có nhớ trẫm không?”
Trái tim Phó Nhiêu như có một sợi dây đàn đứt phựt, nước mắt như những hạt châu đứt dây, không ngừng chảy xuống.
Nàng nhớ rõ, ngày hôm đó, khi hài tử mắc kẹt bên dưới, không sao sinh ra được, trong đầu nàng toàn là bóng hình chàng.
Dù sau đó nàng tự nhủ rằng mình và chàng không còn liên quan gì nữa nhưng khi đó trong giai đoạn khó khăn nhất, trong lòng nàng thật sự rất nhớ chàng, thậm chí là hận chàng, hận chàng không nên sinh ra trong gia đình đế vương.
Như có một sức lực rất lớn rót vào lòng, Hoàng đế cúi người ôm thật chặt eo nàng, đối diện với tia sáng nhỏ bé từ khóe mắt nàng, chạm vào môi nàng, hung hăng ngậm chặt.