Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi

Chương 186



Sau đó tắt đèn, buông rèm, bên trong phòng lập tức tối om, nàng nghiêng người nằm vào giường, chỉ thấy Bổn Bổn nằm trong lòng Hoàng đế, vui đùa cùng chàng, nàng mỉm cười, trong lòng cảm thấy thoải mái.

Đêm đó, Bổn Bổn bé nhỏ gần như nằm trên n.g.ự.c cha bé, ngủ ngon lành.

Sáng hôm sau thức dậy, Hoàng đế mở mắt ra, không thấy bóng dáng Phó Nhiêu đâu.

Chàng buông đứa trẻ trong vòng tay xuống, mặc y phục chỉnh tề ra ngoài, Phó Nhiêu đã chuẩn bị bữa sáng ở hậu viện.



Một nhà ba người dùng xong bữa sáng, Tiểu Kim Tử lại dẫn người đem đến một chồng tấu sớ dày, lại đi từng nhà từng hộ tặng không ít lễ vật, cả làng đều biết trượng phu của Phó Nhiêu đã trở về, còn tặng mọi người quà hậu hĩnh, rất hài lòng.

Một vài thẩm thẩm tụ tập ở hậu viện nhà Lưu thẩm bận rộn thêu thùa, sau khi đuổi Lưu Vân đi, Lưu thẩm hỏi Hồ thẩm: “Sao rồi, đêm qua có nghe thấy động tĩnh gì không?”

Hồ thẩm nghe xong liền cau có, liên tục xua tay: “Ta tựa vào tường nghe ngóng rất lâu rồi, nào có một chút tiếng động nào, mới vừa về đã yên ắng như tờ, không phải chuyện tốt.”

“Không thể nào, nhìn dáng vẻ oai phong lẫm liệt, không giống là không được, hay là bị thương trên chiến trường?”

“Còn trẻ như vậy thì không được đâu, ông nhà ta sáu mươi tuổi rồi mà vẫn như trai mới lớn, đêm nào cũng ôm ta không rời, đây là xa nhau lâu ngày gặp lại, không có lý do gì mà không đụng vào Nhiêu Nhiêu cả...”

“Đúng vậy.”

“Cũng có thể là do ngại...”

“Không thể nhìn Nhiêu Nhiêu ở vậy được, chúng ta phải nghĩ cách…”

Đến trưa, hàng xóm láng giềng lần lượt mang đồ tới trả lễ. Trong nhà chính bày đầy sọt.

Cật heo, thịt chó, thịt lừa, rau hẹ… Tất cả đều là đồ ăn bổ thận.

Hồ thẩm đặc biệt thẳng thắn, bà trực tiếp mang một nồi canh đến, chỉ tay vào Bùi Tấn đang ngồi ở sau án duyệt tấu sớ, thì thầm với Phó Nhiêu: “Ta đã cho một vài vị thuốc vào nồi canh này, nói cho ngươi biết, đây là bài thuốc gia truyền của ta, uống vào, thuốc đến bệnh lui, đảm bảo ngươi hài lòng!"



Phó Nhiêu giữ nguyên khuôn mặt không lộ vẻ gì, tiễn bà ra ngoài. Dù vậy, bữa trưa nàng vẫn làm cho Hoàng đế một vài món.

Hoàng đế nhìn lướt qua, thực sự không nói nên lời: “Trẫm không ăn, trẫm không cần.”

Phó Nhiêu ngồi cạnh chàng, trong lòng cười khổ, gắp vài miếng cật heo vào bát chàng: “Bệ hạ, không còn món nào khác, ngài cứ ăn tạm đi...”

Không thể bỏ đi, bồi dưỡng cơ thể cũng không phải là việc xấu.

Hoàng đế nghiến răng, cười lạnh: “Được, nàng đừng hối hận!” Ngay lập tức nâng bát, uống một ngụm.

Bên cạnh đó, Bổn Bổn bưng bát cơm lớn ăn, mắt nhìn chằm chằm vào số lượng cơm trong bát cơm của Hoàng đế: “Cha, đợi con một chút...”

Sau bữa trưa, Bổn Bổn cười toe toét ôm một thứ gì đó chạy ra, nâng một món đồ chơi nhỏ như thể đang dâng tặng cho Hoàng đế trước mắt.

“Cha ơi, tặng cho cha.”

Phó Nhiêu liếc nhìn thứ đồ chơi đó, nhịn không được cười khẽ: “Bệ hạ, đây là đồ chơi yêu thích nhất của Bổn Bổn, là một vị ca ca ở Miêu Cương tặng cho con bé, con bé không bao giờ rời tay, bây giờ tặng cho bệ hạ, là thật lòng thích bệ hạ đó.”

Hoàng đế nhận lấy con đại bàng gỗ nhỏ, dang cánh chuẩn bị bay, trông rất sống động, toàn thân đã có lớp sơn nâu, hẳn đây là vật rất trân quý.

Hoàng đế vui vẻ ôm Bổn Bổn vào lòng, đáp lại nụ cười rạng rỡ của nữ nhi: “Bổn Bổn, tất cả những gì của cha đều là của con, tuy con chim đại bàng này tặng cho cha, nhưng Bổn Bổn vẫn có thể cầm chơi".



Ban đầu Bổn Bổn tỏ vẻ thích thú, nhưng sau đó lại kiên quyết lắc đầu: “Hay là để cho cha mang theo đi.”

“Tại sao?”

Bổn Bổn chu môi giải thích với giọng nói trẻ con: “Cha của Hoan Hoan tỷ tỷ ở đầu làng mới về cách đây không lâu, nhưng năm ngày sau lại đi mất. Hoan Hoan tỷ tỷ khóc rất lâu, cha ơi, cha mang đại bàng nhỏ theo nhé. Khi nhìn thấy đại bàng nhỏ thì nhớ tới Bổn Bổn…”

Tiểu cô nương nói xong, nước mắt đã chực trào trong đôi mắt đen láy, long lanh, chỉ chờ rơi xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Hoàng đế đau lòng lắm, chàng đau khổ tột độ, nâng hai má phúng phính của nữ nhi lên, nghiêm túc hứa: “Bổn Bổn, kẻ xấu xa đã bị cha đánh đuổi đi rồi, cha sẽ không đi nữa, cả đời này sẽ không đi, sẽ luôn ở bên Bổn Bổn của cha…”

“Cha không lừa con chứ?” Bổn Bổn ló đầu ra khỏi vòng tay chàng, cẩn thận hỏi.

Hoàng đế nghiêm giọng nói: “Quân vô hí ngôn (*)!”

(*) Quân vô hí ngôn : quân vương không nói đùa, vua không nói chơi.

“Ngoéo tay!” Bổn Bổn kiêu ngạo đưa ngón út ra.

Hoàng đế bật cười, từ từ vươn ngón út của mình, móc vào một chỗ với bé.

Móc xong, cuối cùng Bổn Bổn cũng phá lên cười, nhảy xuống đầu gối chàng, chạy vòng quanh sân một cách ầm ĩ.

“Thật tốt quá, cha ta không bao giờ rời đi nữa…” Phó Nhiêu nhìn nữ nhi vui sướng, lặng lẽ che mặt.



Bổn Bổn được Hoàng đế đồng ý, nhanh chóng chạy ra ngoài, đi khắp xóm làng rao to gọi lớn.

Hai người nhìn bóng lưng ngây ngô của Bổn Bổn biến mất, mãi không nói nên lời.

Mi Sơn có suối nước nóng, dân làng đã đào vài mạch nước, dẫn nước từ ống trúc về.

Phó gia cũng vậy, dùng một ống trúc dẫn nước suối vào, nước suối róc rách chảy xuống ao, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Thời gian thấm thoát trôi đi.

Một người say mê phê duyệt tấu chương, một người thầm lặng may giày đế rơm cho Bổn Bổn.

Bầu không khí thoạt nhìn có vẻ hòa bình, nhưng lại ẩn chứa sự cứng nhắc.

Kể từ khi đoàn tụ, chàng chưa bao giờ nói chuyện với nàng được mấy câu. Dường như giữa hai người có một lớp giấy dầu mỏng ngăn cách, không ai muốn đ.â.m thủng.

Cứ xem ai không kiềm chế được, bước tới đầu tiên.

Mặt trời ngả về phía tây, ánh sáng từ cửa sổ phía tây hắt xuống đất loang lổ, dòng nước suối lấp lánh, sóng sánh.

Phó Nhiêu khâu xong một đôi giày, lặng lẽ liếc nhìn chàng, nam nhân có khuôn mặt trầm tĩnh, thanh tú tuấn mỹ, cả người tràn ngập ánh sáng tĩnh lặng của năm tháng.

Nàng thích cảnh tượng như thế này, nàng vẫn luôn có chút e dè với hoàng cung, cũng chẳng bận tâm chàng nghĩ thế nào, trước mắt có thể sống thêm một ngày là một ngày, chàng không nói, nàng cũng không làm phiền chàng.

Nàng đứng dậy, mang đế giày đã khâu xong vào phòng trong, sau lưng nàng vang lên giọng nói khàn khàn của chàng.



“Hài tử được sinh ra ở đâu? Đã có văn thư hộ tịch chưa?” Phó Nhiêu dừng bước, một lúc lâu không phản ứng kịp.

Nàng hiểu ý chàng, lòng Phó Nhiêu bỗng thấy hỗn độn, suýt nữa thất thanh, vội nói: “Có văn thư…” Rồi quay người ngơ ngác nhìn chàng, lắp bắp giải thích: “Sinh ở Miêu Cương, sinh nhật vào mùng sáu tháng sáu…”

Nàng nhớ lại lúc sinh con đầy khó khăn lúc trước, trong lòng Phó Nhiêu tràn ngập một nỗi sợ hãi, dường như toàn bộ khí lực trên người đã bị rút hết.

Hoàng đế thấy được vẻ nghẹn ngào của nàng, trong lòng không dễ chịu, sắc mặt hơi tái nhợt, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào vũng nước, lộ ra chút lạnh lẽo.

“Văn thư ở đâu?”

Phó Nhiêu lau nước mắt: “Ta lập tức mang đến cho ngài xem...”

Vào phòng ngủ, lấy ra một hộp gấm, mở hộp gấm, lấy giấy tờ ghi chép về ngày sinh của đứa bé mà Lý Chính đã ghi lại, đưa cho Hoàng đế.

“Bệ hạ, đều ở đây...”

Hoàng đế nhận lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay, không mở ra, chỉ hỏi một cách thản nhiên: “Đặt tên là gì?”

Phó Nhiễm còn đọng nước ở khóe mắt, cụp mắt: “Ta văn tài kém cỏi, chỉ nghĩ đến việc bệ hạ trị vì thiên hạ thái bình nên đặt tên là Bùi Uyển Yến, không biết có được không, xin bệ hạ quyết định...”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com