Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù

Chương 74



Trước khi rời đi, Vân Thanh không quên đón Tiểu Ngũ.

 

Cô cùng Vân Dạ tới phòng thí nghiệm của Tần Nhạc.

 

Tiểu Ngũ đang chơi rất vui trong phòng thí nghiệm. Vừa thấy Vân Thanh, nó lập tức chạy nhào tới.

 

"Mẹ ơi! Con nhớ mẹ lắm!"

 

Có Tiểu Ngũ bên cạnh, Vân Thanh chưa bao giờ cảm thấy cô đơn.

 

Chỉ cần cô đi vắng một chút, nhóc con này lại bắt đầu làm nũng.

 

"Được rồi, mẹ sẽ đưa con về."

 

Vân Thanh mỉm cười xoa đầu Tiểu Ngũ.

 

Tần Nhạc đích thân tiễn Vân Thanh và Vân Dạ ra ngoài. Vân Thanh tiện miệng dặn dò: "Tần Nhạc, sau này Trình Dạ sẽ đại diện công ty chúng tôi hợp tác với cô. Lúc đó cô nhớ tiếp đón anh ấy tử tế nhé, chăm sóc anh ấy giúp tôi."

 

Tần Nhạc hơi sững người, ánh mắt liếc qua Vân Dạ, người vẫn luôn im lặng suốt từ nãy đến giờ.

 

Vân Thanh kéo nhẹ tay áo Vân Dạ, nhắc nhở: "Tần Nhạc là bạn tốt của em, anh cũng nên giữ thái độ lịch sự một chút, đừng coi cô ấy như sinh viên thực tập."

 

Vân Thanh vẫn còn chưa kịp cảm ơn việc Tần Nhạc đã đưa Tiểu Ngũ tới cho cô nên tự nhiên muốn Vân Dạ đối xử tốt với bạn mình.

 

"Anh biết rồi." Vân Dạ gật đầu đồng ý.

 

Trước khi rời đi, Tần Nhạc như chợt nhớ ra điều gì, nói: "À phải, tôi đã lập trình lại rồi. Từ giờ trở đi, Tiểu Ngũ sẽ không gọi Hoắc Xuyên là ba nữa, cũng không có chuyện nó còn mê mẩn anh ta như trước đâu."

 

Vân Thanh suýt chút nữa đã quên mất chuyện đó.

 

"Cảm ơn nhé." Vân Thanh cười nói.

 

Vân Dạ mở cửa xe cho Vân Thanh. Sau khi cô ngồi vào, anh vòng qua phía bên kia, sau đó lên xe.

 

Tần Nhạc đứng dưới mái hiên, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng hai người khuất dần trong màn mưa mờ ảo.

 

Đột nhiên, một tiếng kêu thất thanh vang lên.

 

"Mẹ ơi!!!"

 

Tần Nhạc vội hoàn hồn, mới nhận ra Tiểu Ngũ, vốn đang nghịch nước ở bên kia vẫn chưa lên xe!

 

"Huhu, mẹ không cần con nữa rồi!"

 

Tiểu Ngũ khóc nức nở. Tần Nhạc nhanh chóng bế lấy nó, dỗ dành: "Ngoan nào, đợi chút, để chị gọi cho mẹ em quay lại đón."

 

Nghe vậy, Tiểu Ngũ mới từ từ nín khóc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Team Hạt Tiêu

"À này, Tiểu Ngũ, chuyện em kể hồi nãy... Về việc Vân Kỳ đang sống cùng Vân Thanh có thật không?"

 

Trên đường quay lại phòng thí nghiệm, Tần Nhạc không nhịn được hỏi.

 

Khi nãy, lúc chơi cùng Tiểu Ngũ, cô nghe được khá nhiều chuyện về Vân Thanh.

 

Ví dụ như, cái tên Tiểu Ngũ cũng là Vân Thanh đặt cho.

 

Hoặc là, Vân Kỳ đang sống cùng Vân Thanh, ngày ngày chơi với Tiểu Ngũ.

 

"Đúng vậy, Vân Kỳ là anh trai của mẹ. Chị Nguyệt Nguyệt, chị thích anh Vân Kỳ hả?"

 

Tiểu Ngũ nhớ mang máng rằng Tần Nhạc hình như là fan cuồng của Vân Kỳ, nhưng bình thường lại cứ tỏ ra lạnh lùng, trông chẳng giống chút nào.

 

"Tôi... tôi không có!" Một tia bối rối lướt qua mắt Tần Nhạc: "Chị chỉ hỏi cho vui thôi."

 

Vừa dứt lời, Vương Phương và Hoắc Xuyên cùng nhau đi tới.

 

"Tiểu Nhạc, Vân Thanh đi rồi à?" Vương Phương hỏi: "Sao con ch.ó nhỏ này vẫn còn ở đây?"

 

"Cô ấy quên mang nó theo..." Tần Nhạc bất lực xoa đầu Tiểu Ngũ.

 

Vương Phương chậc chậc lưỡi, rồi hỏi: "Cô biết người đàn ông đi cùng Vân Thanh là ai không?"

 

Tần Nhạc ngẩn ra, chẳng lẽ Vương Phương không biết Trình Dạ?

 

Cô suy nghĩ một chút. Nếu Trình Dạ đã xuất hiện trong cuộc họp lúc nãy, nhưng Vương Phương vẫn không biết, vậy hẳn là Vân Thanh cố tình giấu chuyện này.

 

Tần Nhạc lanh trí đáp: "Tôi không biết."

 

Hoắc Xuyên nheo mắt lại. Không nhận ra cô nói dối, ánh mắt hắn dời xuống Tiểu Ngũ.

 

Lần trước gặp Tiểu Ngũ, nó còn gọi hắn là ba, gọi Vân Thanh là mẹ, khiến hắn vô cùng hài lòng.

 

Nhưng lần này...

 

"Con nhận ra chú chứ?"

 

Hoắc Xuyên cúi người, vươn tay muốn xoa đầu Tiểu Ngũ.

 

Nhưng Tiểu Ngũ né tránh bàn tay to ấy, la lên: "Phiền phức! Con muốn mẹ! Con muốn mẹ cơ!"

 

Phiền phức?

 

Cánh tay Hoắc Xuyên khựng lại giữa không trung, vẻ mặt cứng đờ.

 

Vương Phương thì trợn tròn mắt, lần trước Tiểu Ngũ còn bám lấy Hoắc Xuyên không rời, thậm chí còn nhiệt tình đòi bế bồng.

 

Sao lần này lại biến thành... "người phiền phức" rồi?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com