Đại thiếu gia và nhị thiếu gia nhà họ Vân đều đang ở nước ngoài, ngay cả Vân Khôn cũng tự do tiêu dao, vui vẻ du ngoạn khắp nơi. Bây giờ trở về, Vân Kỳ đương nhiên bám chặt lấy Vân Thanh.
"Em gái tốt của anh, cho anh ở nhờ đi! Chúng ta đã lâu không gặp, chẳng lẽ chị không nhớ người em trai này sao?"
Vân Kỳ và Vân Thanh vừa nói vừa kéo nhau đến cửa nhà cô.
Vân Thanh bất đắc dĩ nhéo mặt Vân Kỳ. "Nhà của anh đã được dọn dẹp xong xuôi rồi, không muốn ở đó cũng được, nhưng sao cứ phải đến chiếm chỗ của em hả?!"
"Lâu rồi mới gặp mà em đã đuổi anh đi sao!"
Vân Kỳ từ nhỏ đã quen chọc ghẹo em gái, liền vươn tay nhéo má cô lại.
Khung cảnh này khiến thời gian như quay ngược lại nhiều năm về trước.
Những năm tháng ấy, họ vô ưu vô lo, tràn đầy niềm vui.
Ba năm qua, Vân Thanh đã bị lạnh nhạt. Bây giờ gặp lại Vân Kỳ, cô cảm thấy có người bầu bạn cũng không tệ nên đành nhượng bộ. Cô dịu dàng nói:
"Được rồi, cho anh ở lại mấy ngày. Nhưng anh phải trả tiền thuê nhà đấy."
"Chẳng phải anh đã hứa mua cho em một chiếc túi Hermes mới sao?" Vân Kỳ lẩm bẩm, cảm thấy mình sắp bị lừa rồi.
"Chỉ một cái túi thì không đủ. Sao? Trước đây còn nói sẽ hái sao hái trăng cho em, giờ ngay cả tiền thuê nhà cũng tiếc?" Vân Thanh chu môi làm nũng.
"Được được! Em muốn gì anh cũng cho!"
Vân Kỳ chỉ có một người em gái duy nhất, đương nhiên sẽ cưng chiều hết mực.
Team Hạt Tiêu
Sắp xếp chỗ ở cho Vân Kỳ xong, Vân Thanh chỉnh trang lại rồi chuẩn bị ra ngoài.
"Em đi đâu vậy? Anh mới về mà đã không ăn cơm với anh sao?" Vân Kỳ nhíu mày, giọng điệu có chút tủi thân.
Vân Thanh xách túi, vừa mang giày cao gót vừa đáp: "Chiều nay em có hẹn với tổng giám đốc Vương của tập đoàn Greenland. Em bận lắm. Anh cứ nghỉ ngơi ở nhà đi."
"Chậc! Giờ em ra dáng đại ca ghê nhỉ, đúng chuẩn khí thế của phó tổng giám đốc!" Vân Kỳ trêu chọc, rồi nói tiếp: "Được rồi, cố gắng làm việc nhé. Nhưng tối nay nhất định phải ăn cơm với anh đấy!"
Khi cô lái xe đến địa điểm đã hẹn, Vương Phương đã chờ sẵn.
"Phó tổng giám đốc Vân, cuối cùng cô cũng đến. Tôi muốn cho cô xem một bí mật và cũng là để gửi lời xin lỗi. Hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ trong tương lai."
Vương Phương thấy Vân Thanh đến liền mỉm cười bắt tay cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Tất nhiên rồi. Tôi cũng mong mọi việc suôn sẻ với tổng giám đốc Vương. Tôi cũng rất tò mò về bí mật đó."
Vừa đi, Vân Thanh vừa trò chuyện với ông ta.
Vương Phương không nói nhiều, giữ bí mật đến phút cuối. Ông ta dẫn Vân Thanh đến một tòa nhà hẻo lánh trong công ty, rồi đi thẳng lên tầng cao nhất.
Quả nhiên là một khu vực tuyệt mật. Vương Phương vừa rồi còn phải quét vân tay mới có thể vào thang máy.
Vừa bước ra khỏi thang máy, Vân Thanh đã sững sờ.
Toàn bộ tầng này được thiết kế theo phong cách công nghệ công nghiệp, đồng thời mang tính bảo mật cao. Cửa sổ hành lang được làm từ vật liệu đặc biệt, giống như kính một chiều, chỉ có thể nhìn ra bên ngoài mà không ai có thể nhìn vào bên trong.
Cô quan sát xung quanh rồi theo sát Vương Phương đến một căn phòng kín biệt lập.
"Đến nơi rồi. Phó tổng giám đốc Vân, mời vào."
Vương Phương vô cùng lịch sự, đẩy cửa ra cho Vân Thanh.
"Tổng giám đốc Vương, sao ông lại đến đây vào lúc này? Chúng tôi sắp tan làm rồi."
"Đúng vậy, tổng giám đốc Vương, đừng làm trễ giờ nghỉ ngơi của chúng tôi chứ."
"Ơ? Đây là ai mà xinh vậy?"
Những người trong phòng thấy Vương Phương đến liền bàn tán xôn xao, có vẻ như họ có quan hệ khá tốt với ông ta.
"Đây là phó tổng giám đốc Vân của tập đoàn Vân thị." Vương Phương mỉm cười giới thiệu. "Tôi đưa cô ấy đến xem sản phẩm mới mà chúng ta phát triển, tiện cho việc hợp tác sau này."
"Chào mọi người." Vân Thanh hào phóng chào hỏi.
"Chị gái xinh đẹp!"
Bất chợt, một giọng nói đáng yêu vang lên.
Vân Thanh giật mình, cúi đầu nhìn xuống thì thấy một chú chó nhỏ lông xù đang bám vào chân cô, vẫy đuôi vui vẻ.
Một con chó…biết nói?
Đôi mắt Vân Thanh mở to đầy kinh ngạc.
"Đây chính là sản phẩm mới mà chúng tôi đã phát triển, một chú chó robot bionic. Bị lừa rồi đúng không?"
Một cô gái trông giống như nhà khoa học bước lên, giới thiệu với Vân Thanh.