"Đúng vậy, anh không ngờ tới đúng không? Người tình cũ của anh ta lại đi cùng chuyến bay với anh đấy." Vân Thanh thản nhiên gật đầu, vẻ mặt không hề thay đổi.
Hoắc Xuyên vốn đã rất nổi bật giữa đám đông. Vân Kỳ đã từng phàn nàn về hắn ta không ít lần, hơn nữa hắn cũng không phải kẻ mù, đương nhiên dễ dàng nhận ra hắn.
"Là cô gái đứng bên cạnh hắn à? Đúng là mắt mù rồi! Cô ta thì có gì hơn em chứ?" Vân Kỳ cười khẩy.
Một câu nói trúng ngay trọng tâm.
Vân Thanh vui vẻ ra mặt. Nghĩ đến chuyện mình và Vân Kỳ bị chụp ảnh chung, cô vội nói:
"Đúng rồi, anh mau tìm người xử lý truyền thông đi. Hai chúng ta chắc chắn đã lên trang nhất rồi."
Vốn dĩ cô nghĩ Vân Kỳ sẽ xử lý khủng hoảng truyền thông để tránh ảnh hưởng đến sự nghiệp. Nhưng không ngờ anh chẳng hề bận tâm, thậm chí còn hừ lạnh một tiếng:
"Cứ để vậy đi. Anh chỉ muốn cho tên mù kia thấy em gái anh được săn đón cỡ nào!"
Trong mắt anh, Vân Thanh là cô gái xứng đáng nhận được sự chú ý của tất cả mọi người.
Anh nhất định phải khiến Hoắc Xuyên, kẻ vô tâm kia hối hận!
"Anh trai tốt của em, anh đúng là muốn hại c.h.ế.t em mà. Giờ không chỉ có scandal với đại ca, mà còn có cả với tên nhóc Diệp Chí nữa. Anh còn muốn thêm bao nhiêu vụ nữa đây? Giờ thì em thật sự trở thành kẻ thù của vô số cô gái rồi." Vân Thanh bất lực nói. Cứ nghĩ đến những tin đồn vớ vẩn kia, cô lại thấy đau đầu.
"Sợ gì chứ? Nhà họ Vân ở đây chống lưng cho em mà." Vân Kỳ xoa đầu cô, trong mắt đầy sự cưng chiều.
—
Trong một chiếc Rolls-Royce chạy trên đường cao tốc, bầu không khí trong xe nặng nề đến mức khiến người ta nghẹt thở.
"Tổng giám đốc Hoắc, chúng ta đưa cô Bạch về khách sạn nhé?"
Khi xe sắp đến ngã rẽ, Lý Nghị cắn răng hỏi, phá vỡ sự im lặng trong xe.
Trước khi Hoắc Xuyên kịp trả lời, Bạch Đình đã vội lên tiếng:
Team Hạt Tiêu
"Xuyên, em muốn về nhà một chút. Lâu rồi em không gặp dì và các cháu. Còn ông nội nữa, em đã mua quà cho ông đấy!"
Nghe vậy, sắc mặt Hoắc Xuyên không hề tốt lên mà thậm chí còn trở nên u ám hơn.
"Chẳng phải cô nên đến nhà Trần Xương trước sao? Ngày giỗ cậu ấy sắp đến rồi. Chẳng phải cô về nước cũng vì muốn thăm cậu ấy à?"
Hiện tại, không hiểu sao Hoắc Xuyên lại cảm thấy có chút chán ghét Bạch Đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trước đây, hắn luôn khoan dung với cô ta, tất cả là vì Trần Xương.
Nhưng Bạch Đình đã nói dối hắn quá nhiều lần. Điều này khiến trái tim hắn lạnh lẽo, đồng thời cũng khiến hắn mất đi Vân Thanh.
Nghĩ đến Vân Thanh, hình ảnh vừa rồi lại hiện lên trong đầu Hoắc Xuyên.
Vân Kỳ, người luôn tỏa sáng như vì sao giữa bầu trời đêm, đang ôm Vân Thanh trong lòng. Cô ấy dường như rất vui vẻ, còn thân mật rời đi cùng anh ta dưới ánh nhìn của bao người.
Cảm nhận được cảm xúc của Hoắc Xuyên, tim Bạch Đình khẽ run lên. Cô ta vội đổi giọng:
"Đúng là em về nước vì ngày giỗ của A Xương, nhưng em sợ nếu đến đó ngay, bố mẹ anh ấy sẽ càng đau lòng hơn. Vì vậy em mới định đến sau..."
Lời giải thích này chẳng thể thuyết phục được Hoắc Xuyên, ngược lại chỉ khiến không khí trong xe càng thêm lạnh lẽo.
"À đúng rồi, vừa nãy em hình như nhìn thấy Vân Thanh. Không phải cô ta có tin đồn với Vân Triết sao? Vậy mà giờ lại đi cùng Vân Kỳ? Không biết chuyện này bắt đầu từ trước hay sau khi hai người ly hôn nữa..."
Hoắc Xuyên, người đang đọc tài liệu, lạnh lùng liếc nhìn Bạch Đình một cái. Ánh mắt ấy khiến cô ta sợ đến mức không dám thở mạnh, vội vàng im lặng.
Bạch Đình siết chặt vạt áo, nhìn xe chầm chậm dừng trước cửa khách sạn trong một sự im lặng kéo dài.
Khách sạn?
Cô ta không muốn ở khách sạn! Vân Thanh đã ly hôn với Hoắc Xuyên, vị trí thiếu phu nhân nhà họ Hoắc sớm muộn gì cũng thuộc về cô ta!
"Sao còn chưa xuống xe?" Hoắc Xuyên nhàn nhạt liếc nhìn cô ta. "Cô nên đến nhà họ Trần nhiều hơn. Ba ngày sau, tôi sẽ bảo người đưa cô về nước."
Bạch Đình sững sờ. Lại đuổi cô ta về sao?!
Lý Nghị thấy Bạch Đình vẫn ngồi im, sợ cô ta còn nói thêm gì đó khiến Hoắc Xuyên nổi giận, vội vàng xuống xe mở cửa cho cô ta.
"Cô Bạch, mời xuống xe."
Đến nước này, Bạch Đình cũng không thể ở lại thêm, chỉ có thể cắn răng bước ra ngoài.
Hoắc Xuyên hoàn toàn không muốn nói thêm với cô ta một câu nào nữa. Lý Nghị vừa ngồi lại vào ghế lái, lập tức đạp ga rời đi.
Nhìn theo chiếc xe khuất dần trong bóng tối, Bạch Đình siết chặt nắm đấm.