Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù

Chương 38



Người chia bài cảnh cáo cô ta bằng giọng trầm thấp. Hoắc Tịnh lúc này mới nhớ ra đây là địa bàn của Vân gia.

 

Cô ta miễn cưỡng ngồi xuống, nhưng vẫn không cam lòng.

 

“Không! Chơi thêm một ván nữa!”

 

“Hoắc tiểu thư, cô không còn gì để đặt cược nữa.”

 

Người chia bài nhắc nhở lần nữa.

 

Sắc mặt Hoắc Tịnh cứng đờ. Những người xung quanh cười nhạo, khiến cô ta càng tức giận hơn.

 

Nhìn xuống chiếc nhẫn ngọc trên tay, Hoắc Tịnh nghiến răng, đẩy nó đến trước mặt người chia bài.

 

“Chiếc nhẫn này đáng giá bao nhiêu?”

 

Chiếc nhẫn này cô ta đã lén lấy từ thư phòng của ông nội. Cô ta vốn luôn thích chưng diện, nhưng không ngờ có ngày lại phải đem nó ra đặt cược.

 

Trong nhà ngoài Hoắc Xuyên ra, đây chính là thứ mà ông nội yêu quý nhất.

 

Dù có mười lá gan, Hoắc Tịnh cũng không dám tùy tiện đưa nó đi.

 

Nhưng bây giờ…

 

Hoắc Tịnh nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện với ánh mắt đầy ác ý.

 

Chỉ cần thắng ván này, chiếc nhẫn sẽ quay về tay cô ta ngay khi có tiền.

 

Lúc này, Hoắc Tịnh đã hoàn toàn mất lý trí, không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.

 

Cô ta không nhận ra rằng người chia bài và người đàn ông trước mặt đã trao nhau một ánh mắt đầy ẩn ý.

 

Âm thanh của lá bài rơi xuống như một nhát búa nện vào tim Hoắc Tịnh.

 

Khi mở lá bài trên tay, mắt Hoắc Tịnh sáng lên, cô ta chắc chắn sẽ thắng!

 

“Lật bài!”

 

Cô ta hào hứng lật bài lên, ánh mắt tràn đầy tự tin nhìn sang bài của đối thủ.

 

Nhưng ngay giây tiếp theo, sắc mặt cô ta trắng bệch.

 

Bài của đối phương lớn hơn cô ta chỉ một chút.

 

Xong rồi…

 

Não bộ Hoắc Tịnh như đóng băng tại chỗ, toàn thân cô ta cứng đờ, sắc mặt tái nhợt.

 

Khi lấy lại tinh thần, cô ta thấy người đàn ông vừa đánh bại mình rời đi về một góc.

 

---

 

Trong góc khuất.

 

Quan Diệu vỗ vai Trương Hạc, cười tán thưởng:

 

“Làm tốt lắm, cậu đã vượt chỉ tiêu rồi!”

 

Nói xong, ông ta lập tức cung kính dâng chiếc nhẫn ngọc lên cho Vân Thanh.

 

“Vân phó tổng, cô có hài lòng không?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Vân Thanh khẽ cười.

 

Cô không ngờ Hoắc Tịnh lại to gan đến mức dám đem bảo vật của ông nội mình ra đặt cược.

 

Lẽ nào, Hoắc Tịnh không muốn sống nữa sao?

 

Ban đầu, Vân Thanh chỉ bảo Quan Diệu tìm cao thủ trong sòng bạc để giúp lấy lại 50 triệu.

 

Dù sao, cô cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt kiêu ngạo, ngang ngược của Hoắc Tịnh.

 

Ai mà ngờ, lại nhặt được một chiếc nhẫn miễn phí?

 

Nếu cô nhớ không nhầm, trước đây mẹ chồng cũ của cô từng khoe khoang rằng chiếc nhẫn này là bảo vật gia truyền của nhà họ Hoắc, có nguồn gốc từ hoàng tộc cổ đại.

 

Khi Vân Thanh còn đang suy nghĩ xem có nên tặng chiếc nhẫn này cho anh trai hay cha mình không, thì một tiếng gào tức giận bỗng vang lên sau lưng cô.

 

"Vân Thanh! Hóa ra là chị giở trò!"

 

Hoắc Tịnh lao đến.

 

Quan Diệu lập tức chặn cô ta lại, nhưng vẫn bị cô ta cào vài vết trên mặt.

 

"Hoắc tiểu thư, xin bình tĩnh. Vân phó tổng chỉ làm theo quy tắc!"

 

"Tôi sẽ kiện các người! Mấy người chơi gian lận!"

 

Hoắc Tịnh tức giận mắng mỏ, mắt tràn đầy lửa giận, trừng trừng nhìn Vân Thanh.

 

Vân Thanh vẫn giữ nụ cười bình thản.

 

"Hoắc tiểu thư, cô đang nợ chúng tôi một khoản. Chúng tôi chỉ đơn giản muốn lấy lại đồ của mình mà thôi.

 

"Hay là cô muốn tôi gửi hóa đơn nợ này đến tận nhà họ Hoắc?"

 

Sắc mặt Hoắc Tịnh lập tức thay đổi.

 

Nợ là sự thật, nhưng cô ta vẫn là tiểu thư Hoắc gia!

 

Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó Vân Thanh lại dám đến đòi nợ mình.

 

Một con hầu của nhà họ Hoắc, một kẻ bị mọi người khinh thường lại dám đòi tiền cô ta sao?!

 

Chỉ nghĩ thôi, Hoắc Tịnh đã cảm thấy như bị tát thẳng vào mặt, bị Vân Thanh giẫm dưới chân.

 

Nỗi nhục nhã này khiến cô ta giận dữ hét lên:

Team Hạt Tiêu

 

"Vân Thanh, chị kiêu ngạo cái gì chứ? Chị còn dám đòi tiền tôi sao? Chị quên mình từng hầu hạ tôi ở Hoắc gia thế nào rồi à? Chị pha trà, giặt quần áo, nấu ăn, thậm chí còn lau chùi toilet trong phòng tôi! À đúng rồi, chị còn rửa chân cho tôi nữa! Tôi sẽ không bao giờ quên cảnh chị quỳ dưới chân tôi mà xoa bóp! Đáng tiếc là tôi không ghi hình lại. Nếu không, mọi người sẽ thấy rõ chị thực sự là loại người nào!"

 

Hoắc Tịnh chống nạnh, tiếp tục thao thao bất tuyệt về những việc Vân Thanh từng làm trong quá khứ.

 

Vân Thanh vẫn giữ nụ cười, không ai đoán được cô đang vui hay giận.

 

"Vân Thanh, nhà họ Hoắc đã nuôi chị suốt ba năm qua! Đừng nói đến 50 triệu, dù chỉ 50 xu tôi cũng không đưa chị!*

 

"Chị là kẻ ăn bám của Hoắc gia!"

 

Càng nói, Hoắc Tịnh càng đắc ý.

 

Cô ta nhìn Vân Thanh im lặng mà nghĩ rằng cô đã bị làm cho mất mặt.

 

Thế nhưng… một giọng nói trầm thấp, đầy tức giận vang lên ngay bên tai cô ta.

 

"Hoắc Tịnh, những gì em vừa nói…là thật sao?"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com