Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù

Chương 37



Biểu cảm của Lưu Minh đã phản bội chính ông ta.

 

“Vì cô đã biết rồi, tôi cũng không vòng vo nữa. Hãy thêm tên của Tống Từ vào dự án.”

 

Lưu Minh ra lệnh trực tiếp, thái độ độc đoán đến mức ngột ngạt.

 

Vân Thanh không khỏi nhớ đến Hoắc Xuyên.

 

Đôi mắt cô trở nên lạnh lùng, đứng dậy. Với đôi giày cao gót, cô có thể nhìn thẳng vào mắt Lưu Minh.

 

“Xin lỗi, tôi không thể đồng ý. Tổng giám đốc Vân đã giao toàn quyền cho tôi trong dự án này. Ông không có thẩm quyền can thiệp.”

 

“Tôi nghĩ ông cũng không muốn bị tổng giám đốc Vân điều tra vì vượt quyền đâu, đúng không?”

 

Vân Thanh nhếch môi, quan sát sắc mặt của Lưu Minh thay đổi.

 

Vừa định rời đi, cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng.

 

“Vân Thanh, cô nghĩ Vân Triết sẽ bảo vệ cô sao?”

 

“Cô có biết không…”

 

“Tôi chỉ biết rằng tổng giám đốc Vân sẽ đặt lợi ích của công ty lên hàng đầu.”

 

Vân Thanh lạnh lùng ngắt lời, không phí thêm thời gian và sải bước rời đi.

 

Đúng như dự đoán, ngay sau đó, âm thanh của một chiếc tách trà vỡ vụn vang lên trong văn phòng.

 

Một kẻ bất tài, thiếu kiên nhẫn và tức giận.

 

Vân Thanh bật cười chế giễu. Không ngạc nhiên khi Tống Từ có thể kéo Lưu Minh làm tay sai.

 

Bọn họ đều là những kẻ vô dụng.

 

Cô lấy điện thoại riêng ra và gọi cho Vân Triết.

 

Bên kia đại dương, Vân Triết đang đi công tác nhưng bắt máy rất nhanh.

 

“Có chuyện gì vậy, Tiểu Thanh?”

 

“Công ty có vấn đề gì sao? Chẳng phải anh đã nói rồi sao? Chỉ cần không phá sản, em muốn làm gì cũng được.”

 

Vân Thanh không nhịn được bật cười.

 

“Anh à, nếu tập đoàn Vân phá sản, cả nhà chúng ta sẽ phải dắt díu nhau ra Tây Bắc mất thôi.”

 

“Uống ít thôi.” Giọng điệu cưng chiều của Vân Triết vang lên.

 

Vân Thanh nghẹn lời.

 

Cô ho nhẹ một tiếng rồi kể lại chuyện của Tống Từ và Lưu Minh. Không ngờ Vân Triết chỉ thản nhiên đáp ba chữ: “Anh biết rồi.”

 

Vân Thanh sững người, nhưng nhanh chóng nhận ra.

 

“Anh biết chuyện này từ trước, đúng không?”

 

Cô thở phào nhẹ nhõm.

 

“Được rồi, vậy anh giải quyết đi. Em không rảnh bận tâm.”

 

“Được thôi.” Vân Triết chợt nhớ ra điều gì đó.

 

“À, Tiểu Thanh, nếu rảnh, em giúp anh đến sòng bạc Lawrence xem qua một chút. Anh nghi ngờ sổ sách ở đó có vấn đề.”

 

Vân Thanh suy nghĩ một lát. Công việc trong ngày đã hoàn thành, cô cũng không có kế hoạch gì khác. Nếu có thể giúp Vân gia, cô sẵn sàng làm.

 

Cô nhanh chóng đồng ý.

 

---

 

Buổi tối, sòng bạc rực rỡ ánh đèn, những cột sáng chiếu lên bầu trời. Nơi đây, có người một đêm trở nên giàu có, cũng có kẻ trắng tay.

 

Vân Thanh ngồi trên chiếc ghế da trong văn phòng của quản lý sòng bạc - Quan Diệu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cô lật từng trang sổ sách, trong khi khóe mắt lặng lẽ quan sát mồ hôi rịn ra trên trán Quan Diệu.

 

Bất chợt, cô nhìn thấy một cái tên quen thuộc trong sổ sách…

 

“Hoắc Tịnh?”

 

Vân Thanh mỉm cười nhàn nhạt, nhìn Quan Diệu.

 

“Cô ta nợ 50 triệu sao?”

 

“Ông không định đòi tiền à? Giám đốc Quan, ông đang điều hành sòng bạc hay làm từ thiện vậy?”

 

“À không, sòng bạc này thuộc về Vân gia mà.”

 

Quan Diệu lau mồ hôi liên tục, chiếc khăn tay của ông ta đã ướt đẫm.

 

“Vân phó tổng, không dễ để đòi nợ đâu.”

 

“Người này là người nhà họ Hoắc…cô cũng biết mà.”

 

Dù sao Vân Thanh cũng từng là vợ cũ của Hoắc Xuyên và là chị dâu cũ của Hoắc Tịnh.

 

“À, tôi hiểu rồi.”

 

Team Hạt Tiêu

Vân Thanh mỉm cười, chậm rãi nói:

 

“Hóa ra ông làm việc cho nhà họ Hoắc, chứ không phải cho Vân gia.”

 

Những lời này quá sắc bén. Quan Diệu không dám chậm trễ, nhưng cả nhà họ Hoắc và nhà họ Vân đều không phải là người ông có thể đắc tội.

 

Ông ta cắn răng, cẩn trọng nói:

 

“Vân phó tổng, Hoắc tiểu thư hiện đang ở trong sòng bạc. Hay là…cô tự đến xem đi?”

 

Vân Thanh nhướng mày.

 

“Được thôi.”

 

---

 

Từ lúc bị Hoắc Xuyên lôi đi, Hoắc Tịnh càng nghĩ càng tức. Cô ta đã mất hết mặt mũi trước hội chị em của mình, vậy nên cô ta đạp ga phóng thẳng đến sòng bạc. Như thường lệ, cô ta chọn bàn poker quen thuộc của mình.

 

“Tố, tố!”

 

Hoắc Tịnh nhìn bài trên tay, tự tin hô lớn.

 

Người đàn ông đối diện cô ta sa sầm mặt. Do dự một lát, anh ta ném bài xuống bàn và gằn giọng:

 

“Tôi bỏ cuộc!”

 

Ngay lúc đó, một người đàn ông ăn mặc chỉn chu ngồi xuống đối diện Hoắc Tịnh.

 

“Người mới à?”

 

Hoắc Tịnh quan sát anh ta, khóe môi nhếch lên đầy thích thú.

 

Có vẻ hôm nay cô ta thắng đậm rồi!

 

Người đàn ông không nói gì, chỉ lặng lẽ chia bài.

 

Chẳng mấy chốc, Hoắc Tịnh đã kiếm được 10 triệu từ anh ta.

 

Cô ta ngày càng hài lòng, đẩy hết số chip ra trước mặt.

 

“Tất tay!”

 

Nhưng khi lật bài, Hoắc Tịnh thua thảm hại.

 

Tổng cộng là 50 triệu, còn thêm cả tiền lãi.

 

“Khốn kiếp, anh gian lận phải không?!”

 

Hoắc Tịnh đập mạnh xuống bàn, tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện.

 

“Hoắc tiểu thư, sòng bạc không cho phép gây rối.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com