Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Của Phu Quân Đẩy Ngã

Chương 2



3



Liên tiếp mấy ngày, vị huynh trưởng rẻ tiền kia của ta lại phá lệ ngày ngày tới thăm.

Còn đưa tới cả Trương ngự y — vị ngự y chuyên chẩn trị tâm bệnh cho Bạch Nguyệt Ảnh.



Trương ngự y bắt mạch cho ta xong liền lắc đầu:

"Mất đi một ít ký ức, không sao cả. Chưa biết chừng qua vài ngày sẽ tự khôi phục."



Ta, kẻ đã đánh rơi ký ức, hoàn toàn chẳng đem lời ngự y để trong lòng, chỉ mải mê vui vẻ ăn món canh cá tinh xảo mà đầu bếp làm riêng cho ta.

Dạo này ta mê món này đến lạ.

🎉 Chào mừng bạn ghé chơi nhà Cúc Cúc! 🐥💖
Cúc Cúc là một "tân binh" mới toe trong làng dịch truyện, nên nếu có chỗ nào còn chưa hoàn hảo hoặc bạn có góp ý gì, đừng ngần ngại nhắn cho tụi mình biết nha! ✨
Cúc Cúc sẽ cố gắng cải thiện từng ngày để mang đến cho bạn những câu chuyện thật hay và trọn vẹn nhất.
📚 Đừng quên theo dõi fanpage Cúc Cúc Dịch Truyện tại để cùng đồng hành và cập nhật những bộ truyện mới nhất nhé! 🥰



Ánh mắt Giang Trạm lại càng thêm khó coi.

Hắn nắm lấy tay Trương ngự y, giọng nói mang theo sự căng thẳng mà chính hắn cũng không nhận ra:

"Trương ngự y, ý ngài là... nàng ấy quên mất một số chuyện?"



Trương ngự y gật đầu, còn ôn tồn an ủi rằng: không phải chuyện gì nghiêm trọng, những thứ đã quên đi đều là điều không tốt, với ta, e rằng lại là chuyện tốt.



Sau đó, hắn lại đưa Trương ngự y tới khám cho Bạch Nguyệt Ảnh.



4



Mấy ngày nay, ta sống chẳng khác nào một chú heo con được người ta nuôi nấng: ăn no rồi ngủ, quanh quẩn trong phòng đến phát mốc.

Rảnh rỗi quá, ta liền dắt theo A Quýt ra vườn dạo mát.



Đi tới ngã rẽ, liền trông thấy hai người đang sóng vai bước tới.

Bạch Nguyệt Ảnh yếu ớt mềm mại, tựa như chim nhỏ nép bên Giang Trạm.

Nam tuấn nữ mỹ, quả thực là một đôi trời sinh.



Đang đi, Bạch Nguyệt Ảnh bỗng ôm n.g.ự.c thở dốc.

Giang Trạm vội vã đỡ lấy nàng ta, đưa nàng vào lòng.

Bạch Nguyệt Ảnh thẹn thùng, vừa vùng vẫy muốn tự mình bước đi, vừa nhỏ giọng: "Người ta nhìn thấy sẽ chê cười mất."



"Đại ca, đại tẩu!"

Ta nhanh mồm nhanh miệng, vừa thấy người đã cất tiếng chào.



Giang Trạm toàn thân chấn động, sau đó buông Bạch Nguyệt Ảnh ra, quay người lại.

Sắc mặt hắn khó coi, giọng nói mang theo chút trách cứ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Sao muội lại ra ngoài? Vết thương không thể gặp gió, lỡ đâu lại đau thì sao?"

Nói đoạn liền cởi ngoại bào, khoác lên người ta.



Bạch Nguyệt Ảnh bất ngờ ho khan, tựa như muốn ho cả phổi ra ngoài.

Nàng ta ôm ngực, sắc mặt tái nhợt, cuối cùng khụy xuống đất.

Giang Trạm vội vã quay người lại, nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng ta thuận khí.



Ta thuận tay giật lấy ngoại bào khỏi người, quấn lên người Bạch Nguyệt Ảnh: "Đại... tẩu..."

Dưới ánh mắt như muốn ăn người của Giang Trạm, ta mới bừng tỉnh — bọn họ còn chưa thành thân.



Hắn hẳn là sợ ta buột miệng, làm tổn hại thanh danh của Bạch Nguyệt Ảnh.

Ta vội vàng sửa lời: "Ta không sao. Xem ra Bạch cô nương càng cần ngoại bào hơn."

Tự động tự giác khoác nó lên cho nàng ta.



Ai bảo ta bây giờ được kế thừa gia sản, tâm tình tốt đến bay bổng cơ chứ.



Bạch Nguyệt Ảnh đỏ mặt, ngượng ngùng cảm ơn:

"Đa tạ Đoạn muội, khụ khụ~ ta không sao, muội đừng giận nhé. Giang ca ca chỉ là lo cho thân thể yếu nhược của ta thôi."



Nàng ta tự động lý giải rằng ta giận dỗi vì Giang Trạm quan tâm tới nàng ta.



Ta hơi ngẩn ra.

Giận? Vì sao ta phải giận?



Ta mỉm cười, dịu dàng an ủi:

"Ta không giận. Hơn nữa, chẳng mấy chốc nữa ngươi sẽ là đại tẩu của ta, ta còn vui không kịp ấy chứ."



Giang Trạm cau mày thật sâu.

Bạch Nguyệt Ảnh thì ngơ ngẩn nhìn ta, tựa hồ nghe không hiểu:

"Đoạn muội, lời này của muội, tỷ không hiểu."

Ta nheo mắt cười:

"Ca ca ta chưa nói với ngươi sao? Ta với huynh ấy đã hòa ly rồi.

Ca ca ta trước kia chỉ vì ta mất cha mẹ mới bất đắc dĩ cưới ta thôi.

Nay huynh ấy đã có người trong lòng, ta đương nhiên không thể tiếp tục chiếm lấy danh phận thê tử của huynh ấy.

Đại tẩu cứ yên tâm, ta sẽ không ăn giấm đâu."



Sắc mặt hai người kia cùng lúc đông cứng lại.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com