Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Của Phu Quân Đẩy Ngã

Chương 1



Ta có thể buông bỏ nhẹ nhàng như vậy, kỳ thực cũng nhờ… bị chứng mất trí nhớ tạm thời.

Những ký ức không vui, ta đã quên gần hết; chỉ còn sót lại những gì ta nhất tâm muốn giữ.



Ta vốn là con gái nhà nho.

Phụ thân mẫu thân ta tâm địa lương thiện, từng nhặt được một tiểu ăn mày không nơi nương tựa ngoài phố, chỉ biết họ Giang, không rõ tên tự.

Phụ thân bèn đặt tên cho hắn là Giang Trạm.



Giang Trạm lớn hơn ta ba tuổi, luôn trân trọng những tháng ngày yên bình hiếm có.

Hắn vốn thông tuệ trời sinh, học một hiểu mười.

Phụ thân bèn dạy hắn đọc sách viết chữ.

Nào ngờ chỉ hai năm đã thi đỗ tú tài, cả nhà mừng rỡ như bắt được vàng.



Phụ thân ta hết lòng nâng đỡ, dìu dắt hắn, cuối cùng khi hắn mười bảy tuổi, đã vinh hiển đỗ luôn bảng nhãn.



Chỉ tiếc trời chẳng chiều lòng người, trên đường lên kinh nhận chức, phụ mẫu ta bị bọn đạo tặc sát hại.

Trước lúc lâm chung, phụ mẫu dặn dò Giang Trạm nhất định phải chăm sóc ta cho tốt.



Giang Trạm nước mắt giàn giụa đáp ứng.

Sau khi trầm tư suốt một tháng, hắn cưới ta làm thê tử.



Ta hiểu rõ vì sao hắn phải đắn đo suy nghĩ lâu như vậy.

Người hắn thực lòng yêu là Bạch Nguyệt Ảnh — cháu gái của phu tử hắn kết giao sau khi đỗ cử nhân.



Phụ mẫu ta bất hạnh qua đời, ta được ký thác lại cho hắn.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể cưới ta.



Còn Bạch Nguyệt Ảnh, nàng ta vẫn luôn chưa lập gia thất.



Giang Trạm tài năng hơn người, vừa nhập triều đã lập công lớn, chỉ trong ba năm liền thăng chức thành Tả Thị Lang bộ Công, tam phẩm cao quý.



Bạch Nguyệt Ảnh mang bệnh trong người, kinh thành lại có nhiều danh y nổi danh.

Tổ phụ nàng bèn đưa nàng tiến kinh, nhờ Giang Trạm chăm sóc.



Hắn mừng rỡ như điên, lập công cũng chẳng màng thăng tiến, một lòng vì Bạch Nguyệt Ảnh mà dốc sức, mời cho bằng được Thái y trong cung chẩn trị.



Thái y mỗi tháng đều tới xem mạch một lần.

Bệnh tình Bạch Nguyệt Ảnh cũng dần chuyển biến tốt hơn.



Ta không nhớ rõ giữa ta, Giang Trạm và Bạch Nguyệt Ảnh từng xảy ra chuyện gì.

Chỉ nhớ mơ hồ rằng, có một ngày, không biết thế nào, ta lại xô ngã Bạch Nguyệt Ảnh, khiến bệnh tình nàng ta thêm trầm trọng.

Còn ta, cũng chẳng rõ ra sao, chỉ biết tự đ.â.m đầu ngã uỵch xuống đất, suýt nữa mất nửa cái mạng, ngốc đến không thể ngốc hơn.



Giang Trạm tức giận cũng là chuyện đương nhiên.

Ý trung nhân hắn nâng như nâng trứng, yêu như yêu ngọc, lại bị ta hại đến thoi thóp, hắn làm sao không hận cho được?

Chẳng trách hắn thà phụ lời phó thác của phụ mẫu ta, cũng muốn hòa ly với ta.



Hắn lạnh lùng ném thư hòa ly cùng một đống khế đất khế nhà trước mặt ta, giọng căm tức và chẳng thèm che giấu sự sốt ruột:

"Đoạn Thư, chỉ cần ngươi chịu ký hòa ly, những thứ này đều là của ngươi."



Ta liếc mắt một cái đã thấy xấp khế ước kia.



Giang Trạm đúng thật là có bản lĩnh.

Chỉ vài năm ngắn ngủi, không chỉ quan lộ hanh thông, những sản nghiệp hắn góp vốn kinh doanh cũng sinh lời béo bở.



Ta và hắn vốn chẳng có thâm tình gì sâu đậm, nếu chỉ cần ký một tờ giấy là có thể ôm theo bao nhiêu cửa hàng nhà đất này mà sống cuộc đời an nhàn sung túc —

Đúng là trời thương ta quá!



Một trận vui sướng lại cuồn cuộn dâng lên, ta suýt nữa bật khỏi giường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nén chặt bàn tay run rẩy, ta ký tên, ấn dấu tay, một hơi liền xong.



Ký xong, ta ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt trong veo, nhìn hắn.



Giang Trạm khựng lại, sắc mặt phức tạp, giật lấy hòa ly thư, phất tay áo bỏ đi.



Phát tài rồi! Phát tài rồi!

Ta ôm lấy đống khế đất khế nhà, lăn trở lại trong chăn, từng tờ từng tờ lật xem, lòng thỏa mãn không thôi.



Đầu còn hơi đau, ta vội vã ép mình bình tĩnh lại.

Vết thương này còn phải dưỡng thêm ít ngày.



Đêm ấy, ta ngủ một giấc thật ngon.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, nằm lăn qua lộn lại trên giường, nghĩ mãi không thôi: Đống bạc kia nên tiêu thế nào đây? Tòa nhà đầu tiên của ta nên chọn ở đâu đây?



Nghĩ thôi đã thấy phấn khích đến độ tim đập loạn nhịp!



Đúng lúc ấy, tiểu nha hoàn A Quýt vào báo:

"Gia tới rồi."



Gia — tức là Giang Trạm.



Ta sững người.

Chẳng lẽ… hối hận rồi sao?



Ta vội vã vơ lấy đống khế đất khế nhà bên gối, nhét hết xuống dưới chăn, đè kín lại.



Hắn chẳng lẽ lại xắn tay áo chui vào chăn ta lục lọi?

Đừng có mơ!



Ta âm thầm đắc ý với sự cơ trí của mình.



"Thân thể ngươi thế nào rồi?"



Giọng Giang Trạm có chút ôn hòa.

Ta chớp chớp mắt.



"Ca, muội đã khá hơn nhiều rồi, thêm vài hôm nữa là có thể dọn khỏi phủ Thị Lang thôi."

🎉 Chào mừng bạn ghé chơi nhà Cúc Cúc! 🐥💖
Cúc Cúc là một "tân binh" mới toe trong làng dịch truyện, nên nếu có chỗ nào còn chưa hoàn hảo hoặc bạn có góp ý gì, đừng ngần ngại nhắn cho tụi mình biết nha! ✨
Cúc Cúc sẽ cố gắng cải thiện từng ngày để mang đến cho bạn những câu chuyện thật hay và trọn vẹn nhất.
📚 Đừng quên theo dõi fanpage Cúc Cúc Dịch Truyện tại để cùng đồng hành và cập nhật những bộ truyện mới nhất nhé! 🥰



Ta thề là mình nói thật lòng.



Ta cũng chẳng muốn làm vật cản giữa hắn và người trong lòng.



Huống hồ, huynh trưởng cũng phải có hôn sự của riêng mình, ta chiếm mất danh phận chính thê của hắn mấy năm nay, trong lòng thật sự cũng thấy áy náy.



Giang Trạm nghe vậy, sắc mặt bỗng trở nên cực kỳ vi diệu —

e là vì ta còn định lưu lại thêm ít ngày nữa.



Huống hồ, huynh trưởng cũng phải có hôn sự của riêng mình, ta chiếm mất danh phận chính thê của hắn mấy năm nay, trong lòng thật sự cũng thấy áy náy.



Giang Trạm nghe vậy, sắc mặt bỗng trở nên cực kỳ vi diệu —

e là vì ta còn định lưu lại thêm ít ngày nữa.



Nhưng ta thật sự không dám vội vàng.

Nếu đầu óc còn chưa lành hẳn, lỡ đâu lại té thêm một phen thì tiêu đời!

Tiền bạc, sản nghiệp còn chưa tiêu hết, sao có thể c.h.ế.t uổng phí được?



Ta thà nằm thêm ít hôm, dưỡng thương cho đàng hoàng!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com