Sau Khi Alpha Bị Biến Dị

Chương 41



Là một Alpha vô cùng nhạy bén trong giới chính trị, Ngụy Thầm sao lại không nhận ra sự do dự trong lòng Hạ Khai chứ? Hắn sẵn sàng kiên nhẫn chờ đợi, lý do là vì thích cậu, nhưng nếu xét kỹ hơn, có lẽ đó cũng là cách để hắn dùng chiêu “thả con tép, bắt con tôm” mà thôi.

Ngay từ đầu, Ngụy Thầm đã nhận định Hạ Khai chính là nửa kia của đời mình thì cho dù hiện tại cậu có là Alpha, hắn cũng sẽ giăng một chiếc lưới với vô số cái bẫy, chờ thiếu niên rơi vào mà chiếm lấy cậu một cách dễ dàng.

Hạ Khai im lặng, mồ hôi trên trán cậu được Ngụy Thầm nhẹ nhàng lau sạch, hắn không vội vàng muốn biết suy nghĩ trong lòng cậu.

Ngày xưa, để tạo một môi trường tốt cho Hạ Khai dưỡng sức, Ngụy Thầm đã đưa cậu đến sống ở đây, bất kể mưa gió hay nắng nóng, bầu không khí nơi này luôn thoải mái và dễ chịu, Ngụy Thầm cũng dời nhiều công việc của mình sang đây. Người của gia tộc Ngụy đã thúc giục hắn trở về nhưng Ngụy Thầm muốn đưa Hạ Khai đi cùng, nếu không, hắn sẽ không tiết lộ tình cảm của mình. Rõ ràng, những lời nói bình thản đó đã làm Hạ Khai hoảng sợ.

Sau hai năm xa cách, Ngụy Thầm sẽ không để Hạ Khai rời xa mình quá lâu, dù có thế nào, hắn cũng phải để cậu ở trong tầm mắt. Việc kết hôn chỉ là sớm hay muộn, kiểm tra độ tương xứng pheromone chỉ là chuyện hiển nhiên, có kết quả sớm thì Hạ Khai cũng dễ dàng ổn định lại cảm xúc.

Hạ Khai không biết rằng, dù kết quả kiểm tra như thế nào, Ngụy Thầm cũng sẽ làm mọi chuyện hợp lý, và cả hai sẽ trở thành một đôi.

“Thầy…” Hạ Khai do dự bày tỏ suy nghĩ của mình: “Em rất căng thẳng, không vượt qua được mối quan hệ trước kia của chúng ta.”

Ánh mắt Ngụy Thầm nhàn nhạt: “Khai Khai có thể vượt qua mà.”

Ngụy Thầm nắm lấy cổ tay Hạ Khai, đặt lên môi mình, trong ánh mắt kinh hoàng của Hạ Khai, hắn bỗng nhiên cười nhẹ: “Cứ như thế này.”

Ngụy Thầm ra hiệu cho Hạ Khai rằng hắn có thể dễ dàng chạm vào cơ thể cậu, thậm chí có thể đặt lên môi, nhẹ như chạm vào một sợi lông vũ. Hạ Khai đỏ mặt đến tận tai, không gì có thể so sánh với một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy yêu thương, như rót một dòng nước ấm nóng vào tim của thiếu niên vậy.

“Thầy… em, em…” Hạ Khai đỏ bừng cả tai, miệng lắp bắp: “Tay em bị tê.”

Ngụy Thầm cười khẽ vì sự thành thật tuyệt đối của cậu, cố tình nghiêng người về phía cậu, Hạ Khai thở d ốc, mùi hương ngọt ngào lan tỏa khắp không gian, Ngụy Thầm bỏ lại một câu: “Muốn hôn em chết mất!”

Hạ Khai lập tức lắc đầu: “Tạm thời chúng ta không làm như vậy được đâu mà!”

Nói xong, cậu quay người chạy ra ngoài, rồi lén ló đầu vào trong, Ngụy Thầm vẫn nhìn cậu, không hề ngạc nhiên trước phản ứng của cậu. Hương pheromone nóng bỏng, ấm áp như đại dương sâu thẳm bao quanh cơ thể Hạ Khai.

Hạ Khai không thể rời đi, chỉ có hai người trên tầng này, việc phát tán pheromone không kiểm soát sẽ không ảnh hưởng đến người dưới lầu.

Cậu bị mê hoặc bởi mùi hương quyến rũ này, mấy ngày không ngửi thấy, giống như đang ngưng dùng một loại thuốc quen thuộc vậy, lúc này cơ thể Hạ Khai khẽ run lên, không có chút kháng cự nào mà tự động quay lại bên cạnh Ngụy Thầm.

Hạ Khai li3m môi, giải phóng khát khao trong lòng, ánh mắt lấp lánh, con ngươi sáng ngời.

Ngụy Thầm nhận ra sự hưng phấn của cậu, tay ôm lấy Hạ Khai, cậu tự nhiên ngồi lên đùi hắn.

Khoảng cách gần, chỉ cần cơ thể chạm vào nhau, liền dễ dàng k1ch thích lửa trong người Hạ Khai, khiến nó bùng lên mãnh liệt.

Cậu tự hỏi tại sao lại không thể kháng cự nổi pheromone của Ngụy Thầm, hít một hơi, cơ thể gần như dán sát vào người hắn, gương mặt chìm trong mê lạc.

“Thầy ơi, thầy thơm quá.”

Ngụy Thầm cúi đầu, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào đôi mắt ngẩn ngơ của Hạ Khai. Hạ Khai không chắc chắn, nhẹ nhàng vuốt v3 mặt hắn, miệng lầm bầm “Vượt qua rồi, vượt qua rồi”, ánh mắt cậu dừng lại bên môi của Ngụy Thầm, hơi thở nhẹ nhàng thoát ra khiến cậu không ngừng nuốt nước bọt.

Hạ Khai nghĩ mình có lẽ muốn hôn thử một cái, tay nhẹ nhàng nâng mặt Ngụy Thầm, làn môi mềm mại đặt nhẹ lên môi hắn, vừa chạm vào đã tách ra, cậu đã mê mẩn, miệng liên tục thở hổn hển.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com