Hạ Khai chưa từng thích ai, cảm giác của cậu dành cho Ngụy Thầm chỉ là sự ngưỡng mộ, thậm chí có phần sùng bái. Khi Ngụy Thầm hôn chân cậu, cảm giác áp lực đó đã khiến cậu rất sốc và ngạc nhiên.
Ngụy Thầm là người đứng đầu gia tộc Ngụy, sao hắn lại có thể để lộ dáng vẻ khuất phục, như thể một tín đồ trung thành mà hôn lên bàn chân của Hạ Khai được chứ? Không thể nào! Ngay cả Hạ Khai cũng cho rằng chẳng có ai đủ khả năng khiến thầy của mình phải bày tỏ sự mê cuồng đến thế.
“Ngày mai chúng ta làm kiểm tra độ tương xứng pheromonphero!” Ngụy Thầm nhìn thẳng vào mắt Hạ Khai: “Để Khai Khai yên tâm.”
Hạ Khai: “…” Cậu không thể tin vào những gì mình nghe được, ngạc nhiên hỏi: “Kiểm tra sự phù hợp, là thầy và em sao?”
“Ừm.”
Hạ Khai lo lắng rằng nếu kết quả của bài kiểm tra là cậu và thầy thực sự phù hợp, cậu lại ngập ngừng mở miệng: “Thầy ơi, không cần phải thế đâu mà.”
Ngụy Thầm không nói gì, chỉ vỗ vỗ tay cậu, không phản bác. Một lúc sau, hắn lên tiếng: “Tôi chưa từng yêu người khác.”
Nghĩa là Ngụy Thầm chẳng thích ai khác ngoài Hạ Khai.
Khi nghe những lời này, Hạ Khai không kịp chuẩn bị tinh thần để tiếp nhận lời tỏ tình bất ngờ và vô cùng tự nhiên từ Ngụy Thầm.
“Khai Khai muốn có câu trả lời phải không? Vậy giờ tôi sẽ nói cho em.”
Ngụy Thầm tiếp lời, khiến trái tim Hạ Khai như bị thiêu đốt: “Ngay từ đầu, tôi đã yêu em, duy chỉ mình em, luôn luôn là em, Khai Khai.”
Hạ Khai vội vàng chạy trốn, không dám đối diện với tình cảm của Ngụy Thầm. Cậu đã đoán được kết quả, nhưng lại không thể cảm thấy niềm vui chiến thắng, vì cậu không xứng đáng.
Hạ Khai không còn ra ngoài chơi nữa, cũng chẳng dám bước chân ra khỏi phòng. Những người giúp việc trong biệt thự đều nhận ra cậu đang tránh mặt Ngụy Thầm, thấy hắn là né tránh như gặp ma vậy.
Kỷ Vãn cười nhạo: “Cậu còn sợ anh ta à?”
Ai nhìn vào cũng thấy rõ Ngụy Thầm thích Hạ Khai đến mức nào, mới có thể dung túng cho những hành động của cậu như vậy.
Hạ Khai buồn bực: “Thầy ấy không nên thích tôi.”
“Đi làm kiểm tra độ tương xứng pheromone đi, nếu Ngụy Thầm là người duy nhất của cậu, thì cứ để mọi thứ tự nhiên thôi.”
Kỷ Vãn nói với giọng lạnh nhạt: “Hay là cậu chỉ muốn ích kỷ nhận lấy tất cả sự hy sinh của anh ta?”
Hạ Khai im lặng.
Vào một đêm cuối hè, sau mấy ngày đấu tranh trong lòng, Hạ Khai quyết định đột nhập vào phòng ngủ của Ngụy Thầm, đúng lúc Ngụy Thầm vừa tắm xong bước ra.
Ngụy Thầm mỉm cười dịu dàng, tay hơi giơ lên, ra hiệu cho cậu ngồi xuống.
“Khai Khai.”
Hạ Khai nghẹn lại, bực bội nói: “Thầy đang gọi cún đấy à?”
Sau vài ngày cố tình tránh né, khi tiếp xúc với pheromone nóng bỏng của Ngụy Thầm, Hạ Khai cảm thấy thoải mái đến mức muốn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hạ Khai không có chút kiên cường nào, lại gần Ngụy Thầm, ngửi ngửi mùi hương của hắn, không chắc chắn hỏi: “Thầy ơi, thầy thật sự muốn làm kiểm tra sự phù hợp với em sao?”
Ngụy Thầm không trả lời, dù kết quả kiểm tra như thế nào, dù độ tương thích chỉ có 1%, hắn cũng sẽ không để Hạ Khai chạy khỏi hắn.
.
Ánh mắt Ngụy Thầm luôn bình thản, như thể từ lần đầu gặp Hạ Khai đã yêu cậu, điều đó hoàn toàn là sự hiển nhiên, khiến phản ứng chấn động của Hạ Khai đối lập hoàn toàn với sự thoải mái của hắn, nhìn qua lại thấy rất buồn cười.
Hạ Khai không thể tin, thì thầm: “Thầy, sao thầy có thể…”
Hắn có vẻ mặt kỳ lạ, mồ hôi trên trán làm ướt những sợi tóc mái, dính sát theo đường nét của hàng mày và mắt, khiến Hạ Khai trông như một đứa trẻ trước mặt Ngụy Thầm, ngây thơ, như một thiếu niên đang bị dọa sợ.
Dù cậu vô tội bị cuốn vào chuyện bị bắt vào phòng thí nghiệm và bộ gene đã bị thay đổi nhưng sự trong sáng nơi đáy mắt cùng với tia ngưỡng mộ kia mỗi khi nhìn Ngụy Thầm vẫn luôn luôn hiện hữu, ánh sáng trong mắt cậu khiến hắn không thể rời mắt.
“Ừm.” Ngụy Thầm đáp lại Hạ Khai, đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, tầm nhìn hạ xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt mở lớn của thiếu niên: “Khai Khai đang rất căng thẳng nhỉ?”
Hạ Khai khẽ mím môi, môi dưới hơi cong xuống: “Em luôn xem coi thầy là thầy của em.”
Ngụy Thầm nói: “Chức danh chồng và thầy không mâu thuẫn, Khai Khai muốn tôi làm gì, tôi sẽ làm như thế.”