Xe dừng đèn đỏ ở ngã tư, Hứa Thừa Yến nhìn thoáng qua Giang Lâm ở bên cạnh, nói, "Đừng gãi nữa, càng gãi càng nghiêm trọng."
"Nhưng ngứa lắm!!" Giang Lâm cảm thấy mặt mình ngứa đến mức không chịu được, cánh tay cũng ngứa.
Khó khăn lắm mới tới bệnh viện, Hứa Thừa Yến vội vàng đăng ký cho Giang Lâm, đưa cậu vào gặp bác sĩ. Hai người vật lộn ở trong bệnh viện suốt một buổi tối, đây lại là lần đầu tiên Giang Lâm bị dị ứng, triệu chứng cngx nghiêm trọng, chỉ có thể ở lại bệnh viện truyền nước.
Nhưng Giang Lâm vẫn kêu mặt mình rất ngứa, Hứa Thừa Yến đành xuống siêu thị của bệnh viện mua khăn lông, thấm nước lạnh, đắp lên mặt Giang Lâm.
Xong xuôi mọi việc cũng đã hơn 10 giờ tối.
Hứa Thừa Yến liên tục giúp Giang Lâm đắp mặt, nhưng ban đầu chườm lạnh còn có hiệu quả, sau thì không còn tác dụng, Giang Lâm vẫn ngứa.
Hứa Thừa Yến đành đi tìm bác sĩ, muốn xin kê thuốc mỡ bôi da.
Giang Lâm truyền dịch ở tầng ba, mà nhà thuốc ở tầng một.
Hứa Thừa Yến cầm theo đơn thuốc, đến tầng một mua được thuốc mỡ xong thì xoay người lên tầng. Nhưng khi Hứa Thừa Yến đi đến tầng hai, vô tình nhìn thoáng qua, đột nhiên bắt gặp bóng dáng quen thuộc ở đại sảnh tầng hai.
Người đàn ông mặc áo khoác màu đen, đưa lưng về phía Hứa Thừa Yến, trong tay cầm bình giữ nhiệt, đang cúi đầu nhắn tin trên điện thoại.
Hứa Thừa Yến nhìn bóng lưng kia, thoáng kinh ngạc.
Tại sao Hạ tiên sinh lại ở bệnh viện?
Bị bệnh sao?
Hứa Thừa Yến theo bản năng đi tới cạnh người đàn ông, còn chưa kịp tới gần thì người đàn ông đã bỏ điện thoại xuống, ngẩng đầu lên.
Hứa Thừa Yến hơi mở miệng, "Hạ..."
Thế nhưng Hứa Thừa Yến chưa nói xong thì người đàn ông đi tiếp.
Hứa Thừa Yến nhìn theo tầm mắt của hắn, thấy Thẩm Tu Trúc từ khúc ngoặt đi ra.
Hứa Thừa Yến giật mình, lập tức dừng bước.
Mà cách đó không xa, Thẩm Tu Trúc đi đến cạnh người đàn ông, trong tay còn cầm theo đơn thuốc. Người đàn ông đưa bình giữ nhiệt, động tác tự nhiên cầm lấy đơn thuốc từ tay Thẩm Tu Trúc, cúi đầu nghiêm túc xem, còn nói với người bên cạnh cái gì đó.
Thẩm Tu Trúc yên lạnh đứng bên cạnh, trên mặt lộ ra nụ cười nhợt nhạt.
Thẩm thiếu gia lớn lên rất đẹp, khi cười đôi mắt tạo thành một vòng cung.
Trong đại sảnh người đi qua lại, không ít người đưa người nhà hoặc người yêu tới bệnh viện.
Mà hai người kia đứng bên nhau, giống hệt một đôi.
Đẹp như một bức tranh vậy.
Hứa Thừa Yến nhìn người kia, lại để ý chiếc áo khoác y đang mặc, nhận ra trong tủ quần áo của mình cũng có một bộ, là do tiên sinh mua cho anh.
Ngay cả cái khăn quàng cổ kia cũng vậy, Hứa Thừa Yến nhớ tới đầu năm, tiên sinh tặng cho anh một cái khăn có hoa văn giống y hệt.
Anh và Thẩm thiếu gia, thật giống nhau. Hóa ra tiên sinh nói buổi tối bận việc, là để chăm sóc người kia.
Hứa Thừa Yến đứng một mình trong góc không chớp mắt, đột nhiên không dám tiến lên.
Không dám chào hỏi, cũng không dám đi đến hỏi tại sao tiên sinh lại ở đây.
Anh thật nhát gan.
Sợ sau khi mình hỏi sẽ nghe được câu trả lời mình không muốn.
Giống như chỉ cần anh không hỏi, có thể giả vờ như không biết chuyện gì, tiếp tục lừa mình dối lòng.
Khi Hứa Thừa Yến chuẩn bị rời đi, Thẩm Tu Trúc cách đó không xa để ý đến điều gì, nghiêng đầu gọi một tiếng.
Hạ Dương cũng nhìn về phía này, thấy Hứa Thừa Yến.
Hứa Thừa Yến không kịp rời đi, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh lại, đi tới.