Chờ đến khi Hứa Thừa Yến tỉnh lại đã là giữa trưa hôm sau.
Chỗ bên cạnh trống không, tiên sinh đã đến công ty.
Hứa Thừa Yến ngồi dậy, đột nhiên thấy đầu hơi choáng váng.
Có lẽ tối qua ở trên du thuyền, đứng lâu trong gió lạnh nên bị cảm.
Hứa Thừa Yến đành xuống giường, lấy lọ thuốc trị cảm trong ngắn kéo, uống thuốc xong thì lại nằm trên giường.
Bởi vì bị cảm nên cơ thể hơi khó chịu.
Hứa Thừa Yến nhắm mắt, rụt người trong chăn rồi ngủ quên mất, đến tận chập tối mới tỉnh lại.
Nhưng không hiểu vì sao đã uống thuốc rồi, mà lúc tỉnh lại đầu càng đau hơn.
Hứa Thừa Yến xốc lại tinh thần, đi rửa mặt trước.
Tối nay có lớp dạy, Hứa Thừa Yến thay quần áo, ở trong bếp làm đại mấy món ăn rồi đi ra ngoài.
Bên ngoài gió rất lớn, Hứa Thừa Yến đi trên đường, nãy còn đang đau đầu, bây giờ bị gió thổi lại tỉnh táo hơn.
Lớp dạy đàn bắt đầu lúc 7 rưỡi tối, Thẩm Tu Trúc đến trước nửa tiếng để chuẩn bị, rót một cốc nước ấm, ngồi trong văn phòng nghỉ ngơi.
Một lúc sau có thêm người đi vào văn phòng.
Người đi vào là một thầy giáo hơn ba mươi tuổi, thấy Hứa Thừa Yến ở trong văn phòng, mở miệng chào, "Tiểu Hứa đến sớm vậy sao?"
"Thầy Lý." Hứa Thừa Yến chào lại.
Thầy Lý đi đến chỗ ngồi phía sau Hứa Thừa Yến, mở cửa sổ ở bên cạnh ra, nhìn thoáng qua bầu trời bên ngoài, không nhịn được nói, "Hình như trời muốn mưa..."
"Rõ ràng hôm qua còn nắng, hôm nay đã lạnh không chịu được." Thầy Lý thở dài một tiếng, nhìn khung cảnh bên ngoài thêm một lượt, đột nhiên để ý đến một chỗ nào đó, nở nụ cười, "Có người đang tỏ tình kìa."
Hứa Thừa Yến nghe xong, cũng tò mò nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy một đám thanh niên đang tụ tập trên quảng trường cách đó không xa, vô cùng náo nhiệt.
Mà ở giữa đám người là một học sinh nam đang cầm theo bó hoa hồng to đùng.
Người xung quanh không ngừng hô, "Đồng ý đi! Đồng ý đi!"
Thầy Lý nở nụ cười, không nhịn được cảm thán, "Thật tốt khi còn trẻ."
Hứa Thừa Yến nhìn những chàng trai cô gái khoảng 17-18 tuổi ở dưới đấy, nét mặt cũng vô tình dịu dàng hơn nhiều, "Đúng vậy."
Thật tốt khi còn trẻ.
"Tiểu Hứa cũng còn trẻ mà." Thầy Lý vỗ vai Hứa Thừa Yến, "Không giống tôi, đã hơn ba mươi tuổi rồi."
Hứa Thừa Yến cười cười, không nói gì.
Thật ra anh cũng đâu còn trẻ.
Ít ra thì anh của bây giờ không thể lấy lại những cảm xúc của năm 18.
Hứa Thừa Yến nhìn học sinh nam đang cầm hoa hồng, đột nhiên cảm thấy ngưỡng mộ.
Tuổi 18, thật đẹp.
Dám yêu dám hận, không cần quan tâm.
Tình yêu tuổi mới lớn, vừa đơn thuần vừa mãnh liệt.
Một khi đã xác định đối phương sẽ không chịu buông tay, tình nguyện sứt đầu mẻ trán.
Mà lúc anh 18 tuổi, gặp được Hạ tiên sinh.
Sau đó không ngừng lao vào.
Cuối cùng không thể thoát ra.
Lớp học kết thúc lúc 9 rưỡi tối.
Hứa Thừa Yến dọn dẹp bản nhạc, lúc xuống tầng lại gặp được thầy Lý.
Thầy Lý vừa từ văn phòng đi ra, vẫy tay với Hứa Thừa Yến, "Có muốn đi ăn khuya với tôi không?"
Hứa Thừa Yến vẫn còn nhức đầu, trả lời, "Tôi thấy không được khỏe lắm, xin phép về trước"
Thầy Lý nhìn Hứa Thừa Yến, thấy sắc mặt anh có phần nhợt nhạt, nói, "Vậy cậu nghỉ ngơi thật tốt nhé."