San Phẳng Núi Lĩnh Nam

Chương 13



Sau mấy ngày mưa lớn, cuối cùng cũng có dấu hiệu sắp tạnh.



Thứ sử đại nhân đích thân tuần tra đê kè, dẫn người tìm kiếm dấu vết cá sấu để xua đuổi.



Cá sấu rất tinh ranh, trốn trong đám lau sậy và bùn lầy không chịu ra.



Phu nhân lo lắng không yên, đêm trước có một người đàn ông trưởng thành bị kéo đi, bà dặn dò Huệ Chi và Tuấn Tuấn không được chạy ra bờ sông nữa.



Ta đang ngẩn người.



Dưới gầm bàn, Thiếu gia lặng lẽ xoa nắn ngón tay ta.



“Đang nghĩ gì vậy?”



“Ngư dân bắt cua, chắc chắn là bỏ đầu cá thối vào lồng trước.



“Mọi người nghĩ xem, cá sấu thích ăn gì?”



Mọi người đều mù tịt.



Thiếu gia thông minh biết bao, chạy đến quan phủ.



Thứ sử đại nhân lập tức cho người chuẩn bị nội tạng heo dê, làm một cái bẫy mồi, đặt ở bãi cạn mềm, chờ cá sấu đến gần.



Một con cá sấu thân hình khổng lồ bò lên từ dưới nước.



Răng nanh sắc bén cắn chặt con mồi, dây thừng lập tức siết chặt, tròng vào chiếc mõm dài nhọn của nó.



Bách tính vây xem vỗ tay khen ngợi, tấm tắc Thứ sử đại nhân vô cùng thông tuệ, vì dân trừ hại.



Binh lính của châu và ngư dân giỏi bơi lội cùng xông lên, bắt sống con cá sấu khổng lồ.



Ai ngờ kéo lên bờ, con cá sấu khổng lồ sức mạnh vô cùng, giãy đứt dây thừng, lao thẳng vào đám đông.



Mắt thấy nó sắp cắn phải đứa bé năm tuổi, một cây trường thương xé gió lao tới, cắm sâu vào mắt cá sấu.



Không khí chợt lặng đi.



Ngay sau đó là một tràng hô vang.



“Mắt ta có lòa không vậy? Hình như thấy tiểu nhị chạy bàn của trà lâu Phượng Hoàng Tê Vân.”



“Thật hơn cả trân châu nữa, có lần ta va phải mặt nạ của hắn, thấy có vết sẹo dao, còn tưởng là kẻ g.i.ế.c người cướp của.”



“Đại anh hùng! Nếu không phải hắn, đứa bé kia sợ là bị cắn c.h.ế.t rồi.”



Không đợi mẹ đứa bé cảm ơn, Lý Lẫm Tiêu đã biến mất vào đám đông.



Đêm đó, hắn cầm trường thương múa trong sân.



Vẻ mặt như Diêm Vương sống.



Ta nghi ngờ chỉ cần có một con ruồi bay qua, cũng sẽ bị hắn đ.â.m chết.



“Hừ! Khỏe như vậy, sao không ra chiến trường cống hiến cho Tam hoàng tử?”



Thiếu gia nhét một quả thanh mai căng mọng tím đen vào miệng ta.



“Lý tướng quân cốt cách cứng cỏi, thà c.h.ế.t không chịu khuất phục, lưỡi đao kề cổ cũng không đổi sắc mặt.



“Không ai ép được hắn, chỉ có tự nguyện mà thôi.”



“Quả thanh mai này sao mà chua thế!”



Ta bỗng giật nảy mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Đôi mày nhíu lại, như hai lá liễu bị gió xuân thổi nhăn.



Khóe môi Thiếu gia nở một nụ cười dịu dàng.



“Đáng ghét!”



Ta đuổi theo đánh yêu chàng.



Bỏ lỡ khoảnh khắc Lý Lẫm Tiêu nhìn con ngựa gỗ đồ chơi mà con trai yêu thích nhất lúc còn sống, lặng lẽ rơi lệ.





Sắp vào hè, mặt trời xuyên qua kẽ lá, rải xuống những vệt sáng li ti.



Người Trịnh Tam Nương chưa thấy đâu, giọng nói đã vang tới.



“Phu nhân, A Ngư, đây là vải Lĩnh Nam mới hái, vị cực kỳ tươi ngon, mọi người nếm thử đi.”



Nhìn giỏ đầy ắp trước mắt, ta cầm lên một quả.



Quả vải đỏ xanh xen kẽ, đỏ như ráng chiều nơi chân trời, xanh tựa lá non đầu cành.



Bóc lớp vỏ đi, thịt quả trong suốt như pha lê, nước ngọt lịm vào tim.



Trịnh Cường đã lâu không gặp cũng đến.



Vết thương ở chân của cậu ấy cuối cùng cũng lành hẳn, ta trêu.



“Đả thương cân động cốt một trăm ngày, cậu nằm những nửa năm trời đó!”



Cậu ta cười đắc ý.



“Đâu phải! Thứ sử nói cha của Thiếu gia học vấn uyên bác, mời ông chủ trì trường học của châu, giảng dạy kinh điển.



“Lâm lão tuy không có chức quan, nhưng đích thân dạy học. Bất kể là con cháu hào tộc địa phương hay thương nhân, đều có thể nhập học.



“Ta may mắn trở thành học trò của Lâm lão, ngày ngày khổ học thi văn, mong có ngày thi đỗ công danh.”



Ta cười còn đắc ý hơn cả cậu ta.



Tuy nói nữ tử không được học cùng nam tử, nhưng Huệ Chi là người nhà của Lão gia.



Mọi người đều mắt nhắm mắt mở cho qua.



Từ lớp học về, tiểu cô nương còn giảng giải đạo lý lớn cho ta và A Trân tỷ nghe.



Tiểu Bạch nghe mà ngủ gật, tiểu cô nương còn dùng thước kẻ bằng tre đánh vào móng vuốt nhỏ của nó nữa chứ!



Tiểu phu tử nghiêm khắc quá.



Tiểu Bạch vô tội, Tiểu Bạch mắt lưng tròng, Tiểu Bạch tức đến mức cuộn mình lại thành cục bột.





Lĩnh Nam mùa hè nóng nực, mặt trời chói chang giữa trời, nắng gắt đến mức không mở nổi mắt.



Người địa phương sợ chướng khí xâm nhập, thích dùng kim ngân hoa, hạ khô thảo, mã đề, bạc hà nấu thành “ẩm tử”, để thanh nhiệt giải độc.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Đoạn ma ma cứ thế làm theo, mày mò ra không ít món mới.



Chè đậu xanh ninh kỹ hai canh giờ, thêm đường mía, nấu thành nước đậu xanh thanh nhiệt giải độc.



Hoa cúc, kỷ tử pha cùng trà, rắc thêm đường phèn, vừa ngon miệng vừa có tác dụng mát gan.



Còn có “lệ chi tiên” làm từ nước ép vải theo mùa pha với mật ong, và trà hoa nhài thơm ngát pha lẫn với trà.



 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com