San Phẳng Núi Lĩnh Nam

Chương 12



Trương Minh đến trà lâu.



Những người bạn học ngày xưa từng cười nhạo nhà hắn nghèo khó, giờ đây lại đua nhau tiến lên chúc mừng.



“Trương huynh, vị hôn thê của huynh thông gian với người khác, sắp bị ném xuống sông dìm lồng heo rồi.”



Kẻ này gỡ bỏ bộ mặt khúm núm ngày trước, thay vào đó là vẻ kiêu ngạo và phách lối.



“Chỉ là một con bé dân chài quèn, ta bây giờ đã là Giải nguyên. Cho dù nàng ta giữ được trinh tiết, cũng không xứng để bàn chuyện cưới xin với ta.”



Ta bẻ gãy cây bút trong tay.



“Nàng ấy chu cấp cho ngươi ăn học, vì ngươi mà lỡ dở sáu năm thanh xuân.”



“Thì đã sao? Một nữ tử không biết xấu hổ, cả người tanh tưởi, không có tư cách bước vào cửa lớn Trương gia ta.”



A Trân tỷ nói Trương Minh từng thề, nếu có ngày phản bội tỷ ấy, sẽ bị vạn kiếp bất phục.



Lời thề chỉ có hiệu lực lúc nói ra mà thôi.



Ta càng nghĩ càng tức, chỉ trong một tuần trà, đã chửi hắn tới tấp đến khô cả họng.



Thiếu gia mỉm cười, dùng một bức thư pháp đổi lấy chút tình cảm từ tộc nhân họ Trần, gặp được  A Trân tỷ đang bị nhốt.



Ánh mắt tỷ ấy lóe lên một chút, rồi lập tức trở nên ảm đạm.



“A Trân tỷ, tỷ thật sự có qua lại với người thợ gốm đó sao?”



“Không có! Trương Minh không phải là người, hắn thích đường tỷ của ta, muốn đổi hôn sự thành tỷ ấy.



“Bá phụ ta là thương nhân, trước kia chê nhà ta chỉ có mẹ góa con côi, cũng coi thường Trương Minh. Nghe nói hắn thi đậu Giải nguyên, tương lai không chừng đỗ Trạng nguyên, nên mới ép ta từ bỏ.



“Ta không đồng ý, bọn họ liền liên thủ hại c.h.ế.t ta.”



Người từng thề thốt quyết không phụ bạc, lại vì tham lam phú quý mà sớm đã thay lòng.



“Sao không đến phủ nha kiện hắn?”



“Gã thợ gốm nhận tiền rồi, sao chịu nói thật!”



Thế đạo này quá nhiều bất công với nữ tử, hưởng thụ sự hy sinh của họ, lại khinh thường sự thấp hèn của họ.



Cùng là nữ tử, không giúp tỷ ấy đòi lại công bằng, lỡ ngày nào đó ta sa vào vũng lầy, ai sẽ giúp ta giải thoát?



Nửa đêm canh ba.



Trong căn lều tre gỗ của thợ gốm A Cẩu, vang lên tiếng quỷ khóc, như oan hồn đòi mạng.



Hắn tinh thần uể oải.



Ban ngày quỳ trước khám thờ Hỏa Thần, cầu xin Đào Mẫu Nương Nương phù hộ.



Đêm thứ ba, một nữ tử khoác lụa trắng, đeo mặt nạ quỷ dữ, khóc lóc chất vấn.



“A Cẩu, ta với ngươi không thù không oán, tại sao lại hại ta bị dìm lồng heo?”



Hắn sợ đến mức lăn ra đất.



“A Trân, có trách thì đừng trách ta.



“Nung gốm khổ quá, Trương Minh và người nhà họ Trần hứa cho ta một khoản tiền, ta mới vu khống là dan díu với cô.”



Ta giật mặt nạ xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



A Cẩu kinh ngạc đến nửa lời cũng không nói nên.



Thiếu gia dẫn theo một nhóm người xuất hiện.



Có Thứ sử đại nhân, có tộc trưởng họ Trần, còn có mấy người bạn học của Trương Minh.



Lão gia sau khi làm tiên sinh viết văn thư, rất được Thứ sử coi trọng, mời ông đến thư viện dạy học.



Ta kể chuyện của A Trân cho Phu nhân nghe, Phu nhân nói lại với Lão gia, Lão gia nhân lúc bàn luận học vấn, đã nhắc qua với đại nhân.



Vốn tưởng rằng, Thứ sử đại nhân sẽ cử quan sai đến.



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ai ngờ, ngài ấy lại đích thân đến xem một màn kịch hay.



A Cẩu vu khống Trần A Trân, bị tống vào ngục.



Trương Minh và tộc nhân họ Trần là chủ mưu, mỗi người bị đánh hai mươi đại bản.



Thứ sử đại nhân anh minh, cho rằng việc vu cáo làm tổn hại danh dự nữ tử, Trương Minh phải trả “bạc chuộc tội”, bao gồm cả số tiền Trần A Trân từng chu cấp cho hắn ăn học trước đây.



Bách tính reo hò, Đặng Thứ sử mới nhậm chức, thanh chính liêm minh, thiết diện vô tư.



Sau khi được tộc nhân thả ra, A Trân tỷ chạy đến trà lâu quỳ xuống trước mặt ta.



“A Ngư, đại ân đại đức của muội, cả đời này ta sẽ không quên.



“Ta không bắt cá nữa, ta sẽ ở lại quán làm trâu làm ngựa cho muội.”



Mắt ta lập tức sáng lên, đỡ tỷ ấy dậy, đưa cho một tách trà.



“A Trân tỷ, quán đang thiếu người đây! Tỷ muốn đến thì tiền công trả đủ, ngày nào không làm nữa cứ nói với ta bất cứ lúc nào.”



Sấm xuân ì ầm, đón chào mùa mưa mai rả rích.



Việc buôn bán của trà lâu vẫn luôn tốt đẹp.



Ta và A Trân tỷ phát miễn phí túi trà thảo dược trừ hàn cho bách tính.



Có người vào quán gọi một ấm trà, vừa nghe mưa vừa thưởng trà, than thở.



“Cá sấu ra cắn người rồi, hai hôm trước cắn c.h.ế.t gia súc ven bờ, hôm nay tha đi một bà lão đang giặt giũ.”



Tim ta thót lại một cái.



Giao mùa xuân hạ, chính là mùa cao điểm nông dân cấy lúa, ngư dân đánh cá.



Thiếu gia dường như có cảm giác gì đó, liếc nhìn Lý Lẫm Tiêu đang lẳng lặng làm việc.



Qua bàn tay tài hoa của thần y, vết thương ở chân của Lý Lẫm Tiêu đã đỡ hơn nhiều.



Nhưng tâm ma khó trừ.



Hắn từ chối lời đề nghị của Tam hoàng tử giúp hắn thay đổi thân phận, bắt đầu lại trong quân đội.



Trước kia, Võ trạng nguyên xuất thân hàn vi vì gia đình, một lòng làm rạng danh gia tộc.



Người nhà không còn, hắn mất hết ý chí.



Trái tim một người bị giam cầm quá lâu, sợ rằng ra chiến trường sẽ liên lụy thêm nhiều tướng sĩ trở thành oan hồn.



Quyết tâm ở lại Lĩnh Nam, ban ngày làm việc không ngừng, ban đêm niệm kinh tụng Phật, cầu phúc cho người thân đã khuất.



 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com