Rung Động Tuyệt Đối

Chương 23



Hai người về đến nhà, Tần Lễ Tinh rất tự giác xách túi đồ ăn đã mua vào bếp, Ngu Mãn thay đồ ở nhà, lúc đi vào bếp thì Tần Lễ Tinh đã sơ chế tôm xong gần hết.

Ngu Mãn xắn tay áo lên nhìn thoáng qua: "Giỏi."

Làm qua một lần, lần thứ hai tốc độ rõ ràng tăng lên không ít.

Tần Lễ Tinh cho tôm vào bồn rửa, học theo các bước trước đó của Ngu Mãn để rửa sạch, sau khi rửa xong thì ướp gia vị để qua một bên.

Ngu Mãn cầm dụng cụ nạo đang định gọt vỏ khoai tây, thấy vậy không nhịn được nhướng mày: "Tần Lễ Tinh, anh học hỏi cũng nhanh đấy."

Tần Lễ Tinh rửa tay: "Nói nhảm, tôi đâu phải kẻ ngốc."

Giọng điệu còn có thêm vài phần đắc ý.

Anh hỏi: "Còn cần tôi làm gì nữa không?"

Ngu Mãn nhìn trái nhìn phải: "Bóc tỏi, được không?"

Tần Lễ Tinh cầm lấy củ tỏi bên cạnh: "Được, cần mấy củ?"

"Bóc hết cả đi." Ngu Mãn nghĩ ngợi, tôm xào cần nhiều tỏi để phi thơm: "Rửa thêm ít gừng nữa."

Tần Lễ Tinh lại lôi gừng ra, anh làm việc nhanh nhẹn hơn tưởng tượng, không bao lâu đã bóc xong một đ ĩa nhỏ tỏi để sang một bên, gừng cũng rửa sạch, anh đưa hai tay lên mũi ngửi ngửi.

Làm việc nhanh nhẹn thì nhanh nhẹn thật, nhưng mùi vị này anh thật sự không thích.

Anh quay đầu nhìn Ngu Mãn, cô đã cắt khoai tây xong, chuẩn bị cho vào nồi hấp, anh chủ động nhận lấy: "Để tôi làm cho."

Ngu Mãn đưa khoai tây cho anh, không nhịn được hỏi: "Tần Lễ Tinh, trước đây anh từng làm mấy việc này rồi à?"

"Chưa từng." Tần Lễ Tinh nói: "Chẳng phải có tay là làm được sao?"

Ngu Mãn bị câu này chọc cười, Tần Lễ Tinh khó hiểu nhìn cô: "Cô cười gì? Tôi buồn cười lắm à?"

"Không có." Ngu Mãn nói: "Sao anh có thể suy diễn ra nhiều chuyện như vậy?"

Tần Lễ Tinh hừ hừ hai tiếng: "Tôi không có, cô đừng có vu khống người ta."

Ngu Mãn nhìn Tần Lễ Tinh cho khoai tây vào nồi hấp, còn chuẩn bị bật lửa.

Cô nghĩ ngợi, vừa định mở miệng, Tần Lễ Tinh đã cắt ngang lời cô: "Đừng khen tôi, chuyện người bình thường đều làm được, cô đừng nói như thể tôi là trẻ con mẫu giáo ấy, cần được khen mới tích cực hơn."

"Không phải." Ngu Mãn đưa tay nắm lấy cổ tay đang định bật lửa của anh.

Tay cô không biết là vừa mới chạm nước hay vì nguyên nhân gì khác, nhiệt độ tay thấp hơn tưởng tượng, khi nắm lấy tay anh, Tần Lễ Tinh không nhịn được khựng lại một chút.

Ánh mắt anh dừng trên tay cô, lúc trước nắm tay sao không cảm thấy, trên ngón tay cô hình như có một lớp chai mỏng.

Sao lại có chai được nhỉ?

Cho dù anh không tiếp xúc nhiều với phụ nữ, cũng biết phụ nữ ở độ tuổi này không thể nào có chai tay.

Đúng lúc anh đang lơ đãng suy nghĩ thì nghe thấy Ngu Mãn nói: "Tôi muốn nói là, trong nồi chưa có nước, anh bật lửa lên sẽ làm hỏng nồi đấy."

Tần Lễ Tinh vội vàng rụt tay về, Ngu Mãn ngẩn ra, cũng nhanh chóng rụt tay lại: "Xin lỗi."

Cô hơi vượt quá giới hạn rồi.

Tần Lễ Tinh phản ứng mất hai giây mới hiểu ra tại sao Ngu Mãn xin lỗi.

... Ai thèm cô xin lỗi chuyện này chứ!

Tần Lễ Tinh cứng miệng nói: "Tôi muốn bật lửa trước rồi mới thêm nước, không được à?"

Ngu Mãn đã lấy đầy một bát nước, cô ừ một tiếng: "Nhưng vẫn nên thêm nước trước, làm phiền anh, nhấc vỉ hấp lên một chút."

Tuy Tần Lễ Tinh cứng miệng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhấc vỉ hấp lên, nhìn Ngu Mãn đổ nước vào nồi, sau đó lại nhận lấy vỉ hấp trong tay Tần Lễ Tinh đặt lên trên nồi.

Anh thấy Ngu Mãn đang đưa tay ra định bật lửa, nhưng sau khi đặt ngón tay lên lại rụt về.

Mí mắt Tần Lễ Tinh giật giật, trong lòng có một dự cảm chẳng lành, quả nhiên, Ngu Mãn quay đầu nhìn anh.

Chỉ trong nháy mắt, cô không cần nói gì thêm, Tần Lễ Tinh đã hiểu ý cô.

"Tôi không phải trẻ con mẫu giáo." Tần Lễ Tinh cảm thấy ngứa răng.

Ngu Mãn ồ một tiếng: "Vậy anh bật lửa nhé?"

Tần Lễ Tinh hít sâu một hơi, vẫn đưa tay vặn lửa lên.

Ngu Mãn vỗ tay kiểu hải cẩu, chỉ thiếu nước nói ra mấy chữ "Bảo bối Lễ Tinh giỏi quá".

Đây là đang coi anh như trẻ con mà trêu chọc đấy à! Sao người này lại như vậy chứ!

Nhưng Ngu Mãn cũng biết điểm dừng, cô buông tay xuống nói: "Mọi việc đã xong xuôi rồi, cảm ơn anh nhé."

Tần Lễ Tinh hừ một tiếng, ủ rũ nói: "Không có gì."

Anh cảm thấy mình chưa thể hiện tốt, nhưng lại không nghĩ ra cách trả lời nào hay hơn. Anh lại ngước mắt nhìn Ngu Mãn, Ngu Mãn đã đi xử lý sườn heo, nói là tối nay còn muốn hầm canh sườn.

Tần Lễ Tinh đứng trong bếp một lúc, lại ghét bỏ mùi vị trên tay mình, quay người đi vào phòng tắm rửa tay.

Ngu Mãn nhận ra anh rời đi, quay đầu nhìn thoáng qua, ý cười trong mắt cô căn bản chưa từng biến mất.

Tuy Tần Lễ Tinh cứng miệng, nhưng tiếp xúc rồi mới thấy thật ra cũng rất tốt.

Là một ông chủ tốt có thể vui vẻ ở chung.

Ngu Mãn đổ sườn vào nồi hầm canh, lại cho cà chua và ngô vào, vừa mới bật lửa, thì nghe thấy tiếng điện thoại để bên cạnh vang lên một tiếng, cô cầm lên nhìn, là một tin nhắn ngân hàng.

Có người chuyển mười vạn vào thẻ cô, Ngu Mãn nhìn thoáng qua đuôi số tài khoản của đối phương, là Ngu Phong Lâm gửi tới.

Ngu Mãn trở về lâu như vậy không nhận được tin tức, còn tưởng rằng Ngu Phong Lâm đã từ bỏ việc để cô "lên hình", không ngờ cuối cùng vẫn chịu thua.

Cô cất điện thoại đi, rửa sạch rau củ quả lát nữa sẽ dùng, tuy chỉ có hai người, nhưng hôm nay Ngu Mãn xem xong bài giảng của giáo viên tâm trạng hơi bất an, dứt khoát làm nhiều thêm một chút, để đầu óc mình được trống rỗng trong chốc lát.

Ngu Mãn cúi đầu, nước ấm chảy trên tay, vẫn không thể cứ bị động như vậy được.

Cô phải nắm quyền chủ động trong tay mình.

"Ngu Mãn."

Ngu Mãn theo bản năng nhìn về phía phát ra tiếng nói, cách môi một centimet là thêm một miếng bánh quy, cô khựng lại, ánh mắt từ miếng bánh quy trước mặt chuyển sang người đối diện.

Tay kia của Tần Lễ Tinh đang cầm một hộp bánh quy, chính là loại bánh quy mà hôm nay cô đã xem ở siêu thị.

Ngu Mãn kinh ngạc, vì cô biết, loại bánh quy này chắc chắn sẽ không lọt vào mắt xanh của một công tử bột như Tần Lễ Tinh. Nhưng sao anh lại mua loại bánh quy này, rõ ràng lúc nãy khi đóng gói, cũng không để ý thấy có loại bánh quy này.

Nhưng rất nhanh Tần Lễ Tinh đã thúc giục: "Nghĩ gì thế? Không phải lúc nãy ở siêu thị cô cứ nhìn chằm chằm loại bánh quy này sao?"

Thật ra lúc nãy Tần Lễ Tinh đã nhìn thấy, còn tưởng rằng Ngu Mãn sẽ bỏ vào xe đẩy, rõ ràng cũng đã xem rất lâu, cho nên lúc bọn họ tách ra, anh lại vòng về xem thử, loại bánh quy này rẻ hơn rất nhiều so với những loại bánh quy nhập khẩu bên cạnh, thẻ hội viên của anh có thể được giảm giá, sau khi giảm giá hình như chỉ còn có ba tệ?

Anh không hiểu loại bánh quy này có gì thần kỳ, vậy mà lại khiến Ngu Mãn nhìn lâu như vậy.

Ngu Mãn há miệng, cắn miếng bánh quy, lấy bánh quy từ tay anh, hơi ngẩng đầu lên, bánh quy đã vào miệng, một loạt động tác liền mạch lưu loát.

Câu nói định giúp cô cầm bánh quy của Tần Lễ Tinh trực tiếp bị chặn lại trong miệng.

Được rồi, cô không cần anh giúp.

Yết hầu Tần Lễ Tinh chuyển động, cúi đầu nhìn bánh quy trong tay, bánh quy này hình tròn, để Ngu Mãn ăn tiện, lúc lấy ra anh đã bẻ làm đôi, bây giờ trong túi còn lại nửa miếng kia.

Anh lấy nửa miếng còn lại ra, nhét vào miệng, hình như chỉ là bánh quy vị sữa bình thường, hơn nữa vị sữa cũng không đậm đà, so với những loại bánh quy anh từng ăn, chỉ có thể coi là không có gì đặc biệt.

Nhưng Ngu Mãn lại ăn rất vui vẻ, đuôi mắt cũng cong lên.

Tần Lễ Tinh chớp chớp mắt, cúi đầu lại lấy ra một miếng bánh quy, bẻ đôi đưa nửa miếng qua.

Ngu Mãn quay đầu, rất tự nhiên ngậm lấy bánh quy, mắt sáng lấp lánh, vừa cười vừa nói lí nhí: "Cảm ơn."

Tần Lễ Tinh ừ một tiếng, anh cúi đầu lấy nửa miếng còn lại, thật ra cũng không đến nỗi không có gì đặc biệt.

Cũng khá ngon, vẫn có mùi sữa, cũng không quá ngọt, lại giòn tan.

Tần Lễ Tinh hỏi: "Ngon không?"

"Ngon." Ngu Mãn nói: "Thật ra đã lâu tôi không ăn loại bánh quy này, hồi bé lúc nào cũng muốn ăn, nhưng lần nào cũng không mua được."

"Vì sao?" Tần Lễ Tinh  không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh cô.

Lúc này Ngu Mãn đã rửa xong nguyên liệu, cầm dao chuẩn bị cắt, cô nghe câu hỏi của Tần Lễ Tinh, không ngẩng đầu lên, chỉ đáp: "Còn có thể vì sao nữa, đắt quá, không kham nổi mức tiêu hoang."

Đắt quá?

Tần Lễ Tinh không hiểu, lần trước ở bệnh viện nghe Ngu Mãn và Trình Mỹ Trân nói vài câu, nghe thì cảm thấy gia cảnh cũng không tệ lắm, chỉ là một loại bánh quy thôi mà, bố mẹ nuôi hẳn là mua được chứ.

Ánh mắt anh dừng trên gương mặt nghiêng của Ngu Mãn, anh càng ngày càng tò mò về cuộc sống của Ngu Mãn trước khi được tìm về.

Tần Lễ Tinh hỏi: "Ngu Mãn, nơi cô sống trước kia tên là gì?"

Ngu Mãn khi nói đến, luôn dùng một thị trấn để khái quát, hình như chưa từng nghe cô nói tên cụ thể.

Ngu Mãn quay đầu nhìn anh: "Sao đột nhiên lại tò mò chuyện này?"

Tần Lễ Tinh nói: "Không thể tò mò sao?"

"Không thể." Ngu Mãn từ chối dứt khoát: "Anh Tần, tò mò hại chết mèo đấy."

Anh Tần nói: "Tôi đâu phải mèo."

Nhưng Ngu Mãn đã không để ý đến anh nữa.

"Lại giở trò này." Tần Lễ Tinh không nhịn được lẩm bẩm, anh đến gần Ngu Mãn, Ngu Mãn đương nhiên có thể nghe thấy.

Tần Lễ Tinh lại nói: "Không thể từ chối yêu cầu của ông chủ."

Ngu Mãn đặt dao xuống, cô hỏi: "Vậy anh nói cho tôi biết, tại sao đột nhiên lại tò mò như vậy?"

"Tò mò thì cứ tò mò thôi, cần phải có lý do sao?" Tần Lễ Tinh cũng không thể nói, thật ra anh tò mò là quá khứ của Ngu Mãn chứ không phải cái thị trấn kia được.

Ngu Mãn nhìn chằm chằm anh, sau đó lại cầm dao lên nói: "Đợi sau này có dịp thì dẫn anh đi."

"Không cần đợi sau này, ngày mai luôn đi!" Tần Lễ Tinh hận không thể tối nay đi luôn: "Tôi mua vé máy bay, nhanh lắm."

"Ngày mai không được, tôi phải đi thăm cô giáo." Ngu Mãn cho gia vị vào đ ĩa.

Tần Lễ Tinh nghĩ ngợi: "Thứ Bảy thì sao? Người chị gì đó của em, thứ Bảy hẳn là ở nhà chứ."

"Thứ Bảy cũng không được." Ngu Mãn đưa tay ra, chỉ chỉ Tần Lễ Tinh rồi lại chỉ chỉ bản thân.

Tần Lễ Tinh khó hiểu: "Ý gì?"

Ngu Mãn nói: "Thứ Bảy, chúng ta có hẹn ăn cơm, Ngu, à bố tôi, hẹn anh Nho Nguyệt, bà nội và hai chúng ta, đi ăn cơm."

Tần Lễ Tinh thở dài một hơi: "Thôi được, vậy đợi cô xong việc đã."

Ngu Mãn thấy vẻ mặt tiếc nuối của anh, đang định nói gì đó, thì nghe thấy tiếng chuông cửa ở ngoài vang lên. Cô nhìn về phía cửa ra vào.

Tần Lễ Tinh nói: "Hẳn là nhân viên giao hàng đến rồi."

Anh thuận tay cầm lấy bánh quy, đặt lên bàn ăn, sau đó đi tới mở cửa, hai tay chuẩn bị đưa ra ngoài, người đứng ở cửa lại không phải nhân viên giao hàng.

Dư Du và Tô Trình Thanh đứng ở cửa, thấy anh mở cửa, Dư Du còn giơ tay lên lắc lắc thứ đang xách trên tay: "Bất ngờ không? Ngạc nhiên không?"

Tô Trình Thanh ở bên cạnh cũng phụ họa: "Lâu rồi không gặp cậu, bọn tôi đến thăm..."

Anh ấy còn chưa nói xong, cửa trước mặt đã bị Tần Lễ Tinh mặt không cảm xúc đóng sầm lại.

Lúc này Ngu Mãn đang đi từ trong bếp ra, cô còn đang định giúp Tần Lễ Tinh xách đồ, kết quả thấy sắc mặt anh khó chịu đứng sau cửa, khó hiểu hỏi: "Hửm? Đồ đâu?"

Tần Lễ Tinh ngước mắt nhìn cô: "Không phải người giao hàng."

Không phải người giao hàng? Vậy là ai?

Tiếng chuông cửa lại vang lên, Ngu Mãn hỏi: "Không mở cửa à?"

Tần Lễ Tinh khoanh tay: "Không mở."

Ngu Mãn càng thắc mắc: "Vậy rốt cuộc là ai vậy?"

Cô đi tới, đang định đến chỗ mắt mèo nhìn xem, kết quả Tần Lễ Tinh hơi dạng ch@n ra, không cho cô đi qua.

"Anh làm gì thế?" Ngu Mãn càng hoang mang, rốt cuộc ngoài cửa là ai, có thể khiến Tần Lễ Tinh như vậy: "Ngoài kia là ai vậy?"

Tần Lễ Tinh lạnh lùng nói: "Một người bán bảo hiểm, một người tiếp thị."

Nếu không phải không lịch sự, anh đã muốn nói với Ngu Mãn, ngoài cửa có hai tên ngốc không có mắt nhìn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com