Rung Động Tuyệt Đối

Chương 22



Ngu Mãn bước ra khỏi thang máy, cô đứng trên bục ngoài khu nội trú, ngẩng đầu nhìn thời tiết bên ngoài, lúc ra khỏi nhà cô có xem dự báo thời tiết, nói là có mưa, nhưng lúc này lại có nắng, cây dù trong túi cô xem như mang theo vô ích.

Cô thu hồi tầm mắt, bước xuống bậc thang trước mặt, chỉ là vừa đi được hai bước, điện thoại trong túi đã vang lên, cô lấy ra xem, là Ngu Phong Lâm gọi tới.

Từ sau hôm ông ta đưa cho cô một số tài liệu về Tống Nhã Vân, ông ta như biến mất vậy, không hề liên lạc với cô.

Hôm nay đúng là mặt trời mọc đằng Tây, ông ta lại còn gọi điện thoại tới.

Ngu Mãn không muốn nghe lắm, nhưng Ngu Phong Lâm cứ gọi mãi như ép cô phải nghe vậy.

Cô thở dài, bắt máy: "Nói đi."

Ngu Phong Lâm hừ một tiếng: "Thứ Bảy, bố đã hẹn người nhà họ Tần ăn cơm, em gái con cũng về rồi, con nhớ đến đấy, đừng có mà làm mặt lạnh với bố."

"Được thôi, đưa tiền." Ngu Mãn lạnh lùng nói.

"Cái gì?" Ngu Phong Lâm cảm thấy mình bị ảo giác, Ngu Mãn nói gì cơ?

Ngu Mãn kiên nhẫn giải thích: "Bố thuê một diễn viên cũng phải tốn nhiều tiền, bảo con đi, chẳng lẽ không nên trả chút thù lao sao? Nhưng con tốt hơn bọn họ, con còn có thể cho bố một lựa chọn, đưa con phương thức liên lạc của người nhà họ Tống. Tất nhiên, phương thức liên lạc này bố có thể cân nhắc xem đưa cho ai, dù sao con không hài lòng, lần sau sẽ trực tiếp bỏ diễn."

Ngu Phong Lâm cảm thấy mỗi lần gọi điện thoại cho đứa con gái này đều phải uống thuốc hạ huyết áp trước, nếu không sẽ thật sự bị tức đến tăng huyết áp.

Bộ dạng này của cô, giống hệt người vợ trước của ông ta.

Ngu Mãn nói xong liền đưa điện thoại ra xa tai, cúi đầu trực tiếp cúp máy.

Cô cất điện thoại vào túi, tiện tay vẫy một chiếc taxi về nhà, về đến nhà, cô còn tưởng Tần Lễ Tinh đã ra ngoài, không ngờ anh đang ở phòng khách nghịch một cây đàn guitar.

Tần Lễ Tinh nghe thấy tiếng động ở cửa, quay đầu nhìn, uể oải nói: "Về rồi à."

Ngu Mãn thay giày đi tới, cô nhìn cây đàn guitar, Tần Lễ Tinh hỏi: "Đã chơi guitar bao giờ chưa?"

Ngu Mãn lắc đầu: "Chưa."

Những ngón tay thon dài của Tần Lễ Tinh gảy dây đàn: "Thật sao?"

Ngu Mãn hiểu ý anh, cô ngồi xuống ghế sofa hỏi: "Không biết có thể mời anh Tần đàn cho tôi nghe một bản được không?"

Cô lại nhớ đến câu hỏi mình hỏi Tần Lễ Tinh lúc ngủ tối qua.

-- Anh hát hay không?

-- Cũng tạm.

Cô dừng lại một chút, bổ sung: "Hay là hát một bài đi? Hình như tôi chưa từng nghe anh hát."

Tần Lễ Tinh thờ ơ nói: "Giọng hát của tôi cũng bình thường thôi."

Ngu Mãn ồ lên một tiếng thật dài, hóa ra là cô hiểu sai ý, vốn định thôi vậy.

Không ngờ giây tiếp theo đã nghe thấy tiếng dây đàn, Tần Lễ Tinh hơi cúi đầu, ngón tay gảy dây đàn.

Giai điệu có chút quen thuộc, chỉ là Ngu Mãn nhất thời không nhớ ra.

Cho đến khi Tần Lễ Tinh cất tiếng hát.

"*City of stars, Are you shining just for me..."

Ngu Mãn nhớ ra, cô nhìn Tần Lễ Tinh, lúc chơi đàn guitar anh đặc biệt nghiêm túc. Lúc anh hát cũng rất khác lúc nói chuyện thường ngày, thêm vài phần lười biếng và dịu dàng, không chỉ vậy, thần sắc cũng dịu dàng hơn không ít.

Những ngón tay thon dài của Tần Lễ Tinh không ngừng gảy dây đàn, giọng điệu cũng thay đổi theo âm điệu cao thấp của dây đàn.

Giọng hát thiếu niên đặc trưng.

Anh chỉ đàn một đoạn ngắn, chẳng mấy chốc đã kết thúc.

Ngu Mãn hoàn hồn, cô vỗ tay: "Hay quá, Tần Lễ Tinh, anh giỏi thật đấy, sao cái gì anh cũng biết vậy?"

Tần Lễ Tinh cố gắng kìm nén khóe miệng đang nhếch lên, khẽ ho một tiếng, nghiêm túc nói: "Bình thường thôi, không giỏi lắm đâu."

Ngu Mãn lắc đầu, giọng điệu cũng khoa trương hơn không ít: "Sao lại bình thường được, giỏi quá trời!"

Tần Lễ Tinh nhìn chằm chằm vào mặt cô: "Cô lại nịnh bợ tôi rồi. Lúc trước khi ký hợp đồng đáng lẽ nên thêm một điều khoản, không được nịnh bợ ông chủ."

"Là anh tưởng tượng thôi." Ngu Mãn buông tay đang vỗ: "Anh thật sự rất giỏi, tôi thật lòng đấy."

Tần Lễ Tinh lại cầm đàn guitar lên, hỏi: "Cô có muốn thử không?"

Ngu Mãn lắc đầu: "Thôi, tôi không có năng khiếu âm nhạc."

Năng khiếu âm nhạc của Ngu Mãn bằng không, một bài hát thiếu nhi đơn giản cũng có thể hát lệch tông, kiếp này cô không có duyên với âm nhạc, thỉnh thoảng vui vẻ cũng chỉ tự mình ngân nga vài câu thôi.

Tần Lễ Tinh thấy cô từ chối, cũng không ép buộc, anh nói: "Tối nay ăn gì?"

Dì giúp việc vẫn chưa xong việc nhà, thỉnh thoảng mới tranh thủ đến một lần, Tần Lễ Tinh dứt khoát cho dì ấy nghỉ phép dài ngày, để dì ấy làm xong việc rồi quay lại.

Ngu Mãn nhìn đồng hồ điện tử treo tường, không ngờ đã gần năm giờ.

Cô đứng dậy, đi về phía nhà bếp, mở tủ lạnh ra, dì giúp việc không đến, hôm nay cô lại ra ngoài sớm, trong tủ lạnh chỉ còn vài chai nước khoáng, nước có ga và một đống rượu trái cây, cơ bản đều là đồ Tần Lễ Tinh uống.

Cô đóng tủ lạnh lại, vừa quay người, kết quả không biết Tần Lễ Tinh đã chạy ra sau lưng cô từ lúc nào, Ngu Mãn vừa quay người, đầu đã đập vào cằm Tần Lễ Tinh.

Tần Lễ Tinh kêu lên một tiếng, anh lùi lại một bước, ôm cằm nói: "Ngu Mãn, cô định giết người diệt khẩu à?"

Ngu Mãn cũng ôm đầu, vừa nãy đúng là đụng mạnh thật, cô cảm thấy trán mình cũng đau, theo bản năng đáp lại: "Anh đứng sau lưng tôi làm gì?"

Tần Lễ Tinh thấy cô ôm trán, giọng điệu hạ thấp, có chút chột dạ lầm bầm: "Tất nhiên là xem trong tủ lạnh còn gì..."

Anh tiến lên một bước, kéo tay Ngu Mãn ra, lúc Ngu Mãn chưa kịp phản ứng đã nhìn trán cô, thổi thổi: "Không sao."

Ngu Mãn ngẩng lên, cô nhìn Tần Lễ Tinh đang đứng đối diện mình, anh còn dùng đầu ngón tay xoa xoa trán cô, miệng lại nói: "Không đỏ."

Anh như không cần quá trình chuyển biến tâm lý nào, động tác vô cùng tự nhiên, tự nhiên đến mức có một khoảnh khắc, Ngu Mãn thật sự cảm thấy hai người họ là vợ chồng son mới cưới.

Ngu Mãn lùi lại một bước, lưng áp vào cửa tủ lạnh, cô né tránh tay Tần Lễ Tinh: "Tôi không sao."

Tần Lễ Tinh thấy cô lùi lại một bước, cũng dần dần phản ứng lại, anh buông tay xuống, khô khan ồ lên một tiếng: "Ra siêu thị mua chút đồ về đi, tôi muốn ăn tôm."

Ngu Mãn gật đầu: "Được, nhưng mà anh..."

"Tôi phải dọn dẹp, tôi biết, nói nhiều quá, tôi đâu phải loại người ăn không ngồi rồi." Tần Lễ Tinh cắt ngang lời Ngu Mãn, "Lắm lời, đi thôi."

Anh nói xong liền cùng tay cùng chân đi ra ngoài.

Ngu Mãn nhìn bóng lưng anh, khẽ nhướng mày, không nhịn được, nghiêng mặt cười thầm.

Giọng Tần Lễ Tinh từ phòng ăn vọng lại: "Cô còn đứng đó làm gì?"

Ngu Mãn thu lại vẻ mặt, cô bình tĩnh đáp: "Đến đây."

*

Rẽ phải 300 mét từ khu chung cư có một siêu thị lớn, hai người cứ thế thong thả đi đến siêu thị, Ngu Mãn đẩy một chiếc xe, đi theo sau Tần Lễ Tinh, nhìn anh bỏ từng món đồ ăn vặt vào xe đẩy. Vẫn chưa đến khu rau củ quả tươi sống, xe đẩy đã đầy.

Ngu Mãn nói: "Một chiếc xe không đủ thì phải?"

Hơn nữa bình thường cô cũng không thấy Tần Lễ Tinh ăn mấy món đồ ăn vặt này, anh mua nhiều như vậy để làm gì?

Tần Lễ Tinh liếc nhìn, anh nói: "Cô đợi tôi một lát."

Ngu Mãn quay đầu nhìn anh bước về phía lối vào, đoán chừng là đi lấy xe mới.

Cô hoàn hồn, đẩy xe chậm rãi đi về phía trước, đi ngang qua khu vực bánh quy, lại nhìn thấy một loại bánh quy mà trước đây cô rất thích ăn, chỉ là lúc đó thấy đắt, một túi đã hết hai ngày sinh hoạt phí của cô, nhìn thấy cũng không mua, cho dù có mua, nhất định là vào những ngày đặc biệt.

Ngu Mãn đẩy xe đi tới, cô đưa tay lấy gói bánh quy xuống, nhìn hai cái, cuối cùng vẫn đặt lại lên kệ hàng.

Bây giờ cô không thích ăn bánh quy nữa.

Tần Lễ Tinh nhanh chóng đã đẩy xe không quay lại, Ngu Mãn nhìn xe của anh nói: "Chỉ có hai chúng ta, lát nữa đồ nhiều, không tiện mang về."

"Không sao." Tần Lễ Tinh nói: "Hội viên hạng kim cương, được giao hàng tận nhà."

Ngu Mãn chớp chớp mắt, giơ ngón tay cái với anh, chuyện này đã vượt quá tầm hiểu biết của cô.

Giải quyết xong nỗi lo mang đồ về, Ngu Mãn tách ra mua đồ với Tần Lễ Tinh, cô đến khu rau củ quả mua rau và tôm, anh tự đi loanh quanh ở khu đồ ăn vặt.

Chỉ là, cô vừa chọn xong tôm, đã nghe thấy tiếng bánh xe, trong xe của Tần Lễ Tinh đã chất đầy đồ.

Ngu Mãn ngẩn người, cô đưa túi tôm đã đóng gói cho nhân viên cân, sau đó nói: "Anh ăn hết được sao?"

Tần Lễ Tinh không nói gì, chỉ đưa tay ra hiệu giữa hai người, ý là hai người họ.

Ngu Mãn khẽ nhướng mày, không ngờ còn có phần của cô.

Tôm nhanh chóng đã được cân xong, Ngu Mãn lại đi cân thêm một ít thịt và sườn, cô hỏi: "Anh thích uống canh sườn kiểu gì?"

Tần Lễ Tinh chống khuỷu tay lên cần đẩy xe, cúi đầu đang trả lời tin nhắn, nghe thấy Ngu Mãn hỏi, anh ngẩng đầu nhìn cô: "Tùy ý, gì cũng được."

Anh cất điện thoại vào túi, đi theo sau Ngu Mãn đến khu rau củ quả, anh nhìn Ngu Mãn yên lặng chọn cà chua, ngô các thứ, khẽ mím môi.

Sao vẫn gầy thế nhỉ?

Trên mặt vẫn không có chút thịt nào, gầy đến mức cứ như gió thổi một cái là có thể bay đi.

Tần Lễ Tinh ngây người nhìn cô, mãi đến khi Ngu Mãn gọi anh, anh mới hoàn hồn, đẩy xe đi theo, hai người một trước một sau, Ngu Mãn ở phía trước chọn rau, anh ở phía sau nhìn.

Điện thoại rung lên, anh cúi đầu nhìn, là tin nhắn Dư Du gửi tới.

Dư Du: [Online.]

Dư Du: [Vào game.]

Dư Du: [... ]

Dư Du: [Người đâu, tôi nói này anh bạn, người đâu?]

Tần Lễ Tinh lập tức chụp một bức ảnh xe đẩy chất đầy đồ.

Tần Lễ Tinh: [Đi siêu thị.]

Dư Du trả lời ngay: [Ồ, cậu ấm lại có nhã hứng thế này từ bao giờ.]

Dư Du: [À! Hóa ra là đi với em dâu à! Chả trách! Lần trước không phải đã nói là dẫn em dâu ra mắt chúng tôi sao? Còn kim ốc tàng kiều nữa hả? ]

Được Dư Du nhắc nhở, Tần Lễ Tinh mới phát hiện trong ảnh có bóng dáng Ngu Mãn, rất mờ, nhưng vẫn miễn cưỡng nhìn rõ khuôn mặt cô.

Tần Lễ Tinh nhanh chóng thu hồi bức ảnh.

Nhanh chóng gõ chữ: [Tôi không đồng ý.]

Dư Du: [? ]

Dư Du: [Cậu, cậu còn thu hồi! Có phải cậu chơi không nổi không!]

Tần Lễ Tinh "chơi không nổi" gửi một chữ "Cút", sau đó ném điện thoại vào túi, đẩy xe đi về phía trước, chỉ vào một củ khoai tây tròn trịa với Ngu Mãn: "Muốn ăn khoai tây nghiền, cô biết làm không?"

Ngu Mãn lại lấy thêm hai củ khoai tây, hỏi: "Anh muốn ăn kiểu gì?"

Tần Lễ Tinh hơi nhướng mày: "Cô còn biết làm nhiều loại à?"

Ngu Mãn nói: "Không phải vị ngọt thì là vị cay, làm vị ngọt còn phải đi mua tương cà và sữa tươi."

Trong nhà không có sữa tươi cũng không có tương cà.

Tần Lễ Tinh nghĩ một lát: "Tôi muốn ăn vị cay."

Ngu Mãn không nhịn được liếc nhìn anh, sau khi Tần Lễ Tinh ăn tôm xào cay một lần như được đả thông hai mạch nhân đốc (*) vậy, bắt đầu thích ăn cay.

(*) Có thể được dùng để ví von một người bỗng nhiên "ngộ" ra điều gì đó, năng lực được nâng cao, hoặc bùng nổ cảm hứng, sức sáng tạo.

Cô nghĩ một lát: "Tần Lễ Tinh, anh không phải đang chiều theo khẩu vị của tôi đấy chứ?"

Tần Lễ Tinh ra vẻ kinh ngạc nói: "Sao cô lại nói vậy?"

Anh cầm một củ cà rốt lên: "Cho vào khoai tây nghiền."

Dùng hành động để chứng minh, anh không hề chiều theo khẩu vị của Ngu Mãn.

Nực cười, người khác phải chiều theo khẩu vị của anh từ trước đến nay.

Anh, Tần Lễ Tinh, khi nào thì phải chiều theo người khác?

Thật nực cười, đúng là chuyện cười lớn nhất trên đời.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com