Ta không hiểu: "Vậy... Công chúa, người nói mình đi hòa thân là do Ngụy Tử Ngọc gây ra, vậy người không hận y sao?"
Đột nhiên An Hòa im bặt.
Hồi lâu sau nàng thở dài, cười khổ: "Đúng vậy, ta cũng muốn biết vì sao y chán ghét ta, chán ghét đến mức muốn đưa ta đi nơi xa xôi như vậy."
Ta và Thiên Lý nhìn nhau, hiểu ra.
Thì ra chấp niệm của An Hòa là Ngụy Tử Ngọc.
Ta bắt đầu lén quan sát Ngụy Tử Ngọc.
Y giống như người không có thất tình lục dục, vẫn luôn phụ tá tiểu hoàng đế, không thành thân không nạp thiếp. Thậm chí trong nhà không có nha hoàn, chỉ có hai gã sai vặt.
"Công chúa, có khi nào y thích nam nhân không..."
An Hòa muốn nhào lên bóp cổ ta.
Ta vội xin tha: "Nô tỳ có cách!"
"Cách gì?"
"Nô tỳ giả làm người đi dọa y, hỏi vì sao y lại đưa người đi hòa thân. Có lẽ y sẽ bị dọa đến mức tè ra quần."
An Hòa cười khổ: "Ngươi đúng là không hiểu y, ta chưa từng thấy y sợ hãi bao giờ."
"Thử xem có làm sao?"
An Hòa bị ta thuyết phục.
Thiên Lý không còn cách nào, vì để cho An Hòa sớm xua đi chấp niệm cũng đành lên thuyền tặc của chúng ta.
Đêm đó, ta kiếm cớ xin tiểu hoàng đế cho nghỉ, lén trốn trong kiệu của Ngụy Tử Ngọc, cùng y đi khỏi cung về phủ của y.
Ta núp trên xà nhà của y từ sớm, chờ đến khi trời tối người yên, Ngụy Tử Ngọc đang đọc sách trước thư án, đột nhiên Thiên Lý thi pháp tắt nến.
Ngay sau đó, ta bóp họng nói: "Ngụy Tử Ngọc, bổn cung ở dưới chờ ngươi đã lâu rồi."
Ta chậm rãi leo xuống, nhìn An Hòa, vẻ mặt nàng cạn lời.
Ta thẳng thắn nói: "Ta và An Hòa công chúa có chút giao tình, nàng chết ở tha hương báo mộng cho ta, bảo ta thay nàng tìm ngươi đòi lại công bằng. Nếu không vì ngươi thì nàng sẽ không hòa thân."
Nàng ấy nhún vai, khẽ nói: "Lúc trước Bắc Nhung quá mạnh, vốn không để ta vào mắt. Quốc chủ Bắc Nhung bảo ta múa trợ hứng trước mặt quý tộc, ta không chịu nhục nhã nên bảo tâm phúc hạ độc trong rượu của bọn chúng. Sau khi độc chết ba, bốn tên quý tộc, ta tự sát."
Khi đó Bắc Nhung đang khai chiến với nước khác, sợ bị hai nước tấn công nên đành phải che giấu nguyên nhân cái chết của An Hòa, nói nàng ấy chết bệnh.
Ta chuyển xong lời của An Hòa, Ngụy Tử Ngọc ngừng bút.
"Biết rồi."
Biết rồi?
Đây là phản ứng gì?
"Cho nên vì sao ngài muốn nàng đi hòa thân?"
Ngụy Tử Ngọc thản nhiên nói: "Nàng đã có thể báo mộng cho cô nương, vậy để chính nàng hỏi ta đi."