Ta lén hỏi An Hòa: "Có phải nửa đêm người hút tinh khí của y không?"
An Hòa nhíu mày: "Một ngày y chỉ ngủ nửa canh giờ, không cần ta ra tay thì chính y cũng có thể khiến mình chết."
Sau khi Ngụy Tử Ngọc tỉnh lại ở Thái y viện, y từ chối tịnh dưỡng, muốn đi võ đài kiểm tra binh lực.
Ai khuyên cũng vô dụng.
Đến khi người cha đã về hưu của y tiến cung, đau lòng nói: "Ta biết con vẫn luôn hận ta, nhưng con cần gì phải tra tấn mình như thế!"
Ông ta nói xong quay đầu nhìn tiểu hoàng đế, quỳ xuống: "Lão thần phạm tội khi quân, xin bệ hạ trách phạt."
Người ở đây đều ngây ngẩn cả người.
Ngụy Tử Ngọc lạnh lùng nhìn ông ta, không có phản ứng gì cả.
Tiểu hoàng đế vò đầu: "Có chuyện gì thế?"
"Năm đó Bắc Nhung xâm lược, võ tướng triều ta gần như tử chiến sa trường. Bách quan dâng thư thỉnh cầu An Hòa công chúa đi hòa thân. Quyển tấu chương Tử Ngọc viết thật ra do thần viết, lúc đó cáo bệnh cũng không phải bệnh thật, chỉ bị thần nhốt trong nhà. Lúc đó chỉ cần An Hòa công chúa hòa thân, lại cắt đất đưa vàng bạc, thì mọi chuyện sẽ được giải quyết xong xuôi. Nhưng Tử Ngọc vì chuyện hòa thân mà như điên đại, muốn dùng thân thể văn nhân ra chiến trường giết địch. Lão thần chỉ có một đứa con trai, không muốn nhìn y điên cuồng như vậy. Y nghĩ nghĩ trăm phương ngàn kế ra khỏi nhà, thần còn đánh gãy một chân mới có thể giam y lại."
Mỗi chữ mỗi câu đều khiến người ta chấn động.
Tiểu hoàng đế không biết nên phản ứng thế nào, lúc hoàng tỷ hòa thân y hắn vẫn còn quá nhỏ.
Hồi lâu sau, hắn chỉ thở dài một câu: "Nếu như hoàng tỷ biết sự thật này, chắc sẽ rất vui vẻ. Dù sao... Tỷ ấy thích Ngụy đại nhân như vậy."
Hắn vừa nói xong, đột nhiên Ngụy Tử Ngọc phun máu tươi, hôn mê bất tỉnh lần nữa.
*
Đợi đến khi mặt trời xuống núi, An Hòa vội vã hiện thân hỏi bệnh tình của Ngụy Tử Ngọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta và Thiên Lý nhìn nhau, kể chuyện ban ngày cho nàng ấy nghe.
An Hòa nghe xong bật cười: "Bổn cung không phải đứa nhỏ ba tuổi, còn tin loại chuyện hoang đường này. Sao Ngụy Tử Ngọc có thể... Thích ta chứ?"
Nhưng nàng ấy cười xong lại khóc.
Đường đường là công chúa, công chúa chú trọng dung mạo nhất lại ngồi dưới đất khóc không thành tiếng: "Tại sao chứ, y thích ta như vậy sao lại không nói? Ta hận lâu như vậy xem như cái gì? Tại sao chứ?"
*
An Hòa vẫn lặp lại câu "Tại sao".
Không chỉ nàng ấy không hiểu, ta cũng không hiểu.
Đã thích nhau vì sao không thể ở bên nhau?
Nhưng chấp niệm của An Hòa khi ở lại nhân gian chỉ là Ngụy Tử Ngọc đưa nàng ấy đi hòa thân. Bây giờ chân tướng rõ ràng, nàng ấy không còn nhiều thời gian ở lại nữa.
Sau ngày hôm đó, An Hòa không đi gặp Ngụy Tử Ngọc nữa.
Dường như nàng ấy đã nghĩ thoáng, chết lâu như thế không có ý định truy cứu chuyện khi còn sống nữa.
Sau khi Ngụy Tử Ngọc khỏe lại bắt đầu giày vò.
Nhưng Ngụy Tử Ngọc không cần người khác, y muốn tự mình đi.
"Năm nào Bắc Nhung cũng gây rối ở biên quan, bách tính khổ không thể tả, chúng ta không thể nhượng bộ như xưa. Trận chiến này nên đánh từ lâu rồi."
Tiểu hoàng đế nhíu mày: "Lão sư, vậy nhưng người không nên đi, người là quan văn..."