Quân Hôn Mật Sủng, Thiên Kim Thật Đoản Mệnh Trọng Sinh Rồi!

Chương 580:





Dù sao thì cô ta cũng tuyệt đối không muốn lấy kẻ hèn hạ như Chu Định Quốc, nghĩ đến thôi cũng đã thấy ghê tởm.

Giản Tâm Nhu nghĩ đến chuyện lần trước bị Chu Định Quốc ép buộc làm những chuyện nhục nhã, dạ dày lại cuộn trào.

Cao Thúy Lan nhìn sắc mặt nhợt nhạt của con gái, thở dài một tiếng.

Bà ta cũng không muốn con gái mình cưới Chu Định Quốc, dù sao anh ta cũng là một người mang tiếng xấu trong khu.

"Được rồi, nếu con không muốn thì mẹ cũng không ép."

Cao Thúy Lan ôm lấy Giản Tâm Nhu, bà ta vẫn đứng về phía cô ta.

"Mẹ, trên đời này chỉ có mẹ là tốt với con nhất."

Giản Tâm Nhu cũng ôm chặt lấy Cao Thúy Lan, giọng nói đầy ấm ức.

Trong lòng cô ta thực ra vẫn có oán giận với sự thiếu can thiệp của Giản Vi Quốc và Giản Minh Lôi, nhưng hiện tại cô ta vẫn phải dựa vào Giản Vi Quốc để có ăn có mặc, nên không dám nói ra.

Người đàn ông chỉ biết để ý tới mặt mũi này đương nhiên sẽ không can thiệp vào chuyện xấu hổ này của cô ta.

Giản Tâm Nhu lại nhớ đến ba đứa trẻ mà nhà cô ta nhận nuôi. Giá như trước đây đừng mang chúng về thì tốt biết bao, giờ không những không lấy được tiền mà còn gặp thêm rắc rối, đúng là vừa tốn sức lại vừa phiền phức!

Mình không thể ngồi im chờ c.h.ế.t như thế này, phải nhanh chóng tìm cách thoát khỏi tình cảnh hiện tại.

Sau khi Cao Thúy Lan rời đi, Giản Tâm Nhu bắt đầu tính toán trong lòng.

Cô ta phải tìm một người đàn ông đủ mạnh mẽ và có tiềm lực để có thể đẩy lùi những kẻ như Chu Định Quốc.

Giản Tâm Nhu không thiếu những kẻ si mê cô ta, nhưng chẳng ai đủ để lọt vào mắt cô ta. Bấy lâu nay, cô ta chỉ coi họ là công cụ, không bao giờ nghĩ đến chuyện phát triển sâu hơn với bất kỳ ai trong số họ.

Giản Minh Diệu hôm nay chuẩn bị quay về làm việc, nhà cửa mấy ngày nay lộn xộn, anh ta cũng không còn tâm trí để ở lại thêm.

Nhưng trước khi đi, anh ta vẫn đến gặp Lý Đa Mỹ một lần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Anh, sao anh lại đến tìm em?"

Lý Đa Mỹ vừa ở trong sân thì thấy Giản Minh Diệu đứng ngoài cửa, biết anh ta đến tìm mình nên vội chạy ra.

Trạng thái của cô ấy rất tốt, trái ngược hoàn toàn với vẻ tiều tụy vì mất ngủ mấy ngày qua của Giản Minh Diệu.

"Hôm nay anh sẽ đi, đây là chút đồ anh mang cho em."

Giản Minh Diệu mỉm cười, đưa cho Lý Đa Mỹ một cái bọc lớn.

Vừa cầm lên, Lý Đa Mỹ đã thấy bọc đồ nặng trĩu, không biết bên trong là gì mà nặng đến vậy.

"Mai anh đi rồi, nhanh thế..."

Giọng của Lý Đa Mỹ có chút tiếc nuối, vốn định mấy ngày nữa sẽ mua hai bộ đồ nam tặng Giản Minh Diệu.

"Anh, anh không ngủ được à? Sao quầng mắt lại thâm thế này!"

Lúc này, Lý Đa Mỹ mới ngước nhìn kỹ Giản Minh Diệu, bị tình trạng tệ hại của anh ta làm cho giật mình.

"Đúng vậy, gần đây có nhiều việc lặt vặt trong nhà quá..."

Giản Minh Diệu thở dài, không nói nhiều, chỉ nở một nụ cười cay đắng.

Anh ta cũng không ngờ rằng một gia đình tưởng như hòa thuận lại trở nên lộn xộn như vậy, ngày nào cũng cãi vã om sòm.

Anh cả không biết bị làm sao, cứ như bị mất trí, không màng đến cửa hàng nội thất, nghe bố nói thì đã lỗ rất nhiều.

Giản Minh Diệu đứng ở giữa, phải đứng ra can ngăn, thực sự rất mệt mỏi.

"Anh vất vả rồi."

Mặc dù Lý Đa Mỹ không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng vì từng sống ở nhà họ Giản, cô ấy biết bộ mặt thật của gia đình đó, nên khi nghe Giản Minh Diệu nói vậy, cô ấy cũng không quá bất ngờ.

Dù vậy, cô ấy vẫn an ủi Giản Minh Diệu một chút.

"Anh đi tàu mấy giờ?"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com