Bà ta chưa từng nghĩ rằng chủ cửa hàng lại là một cô gái trẻ.
"Xin lỗi, những chuyện này chúng tôi không thể nói."
Lý Văn Thư nhìn ra người phụ nữ này không có ý định mua quần áo, mỉm cười đứng chắn trước Từ Tú Liên, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại có sự cứng rắn.
"Không nói thì thôi, hứ..."
Sắc mặt của người phụ nữ lập tức thay đổi, quay đầu lườm một cái.
Nhưng bà ta không rời đi mà lại tiếp tục xem xét đống quần áo.
"Người này sao vậy, không mua gì mà còn đứng đây chọn!"
Lý Đa Mỹ chưa từng gặp kiểu khách như vậy, tức đỏ cả mặt.
"Mặc kệ bà ta."
Lý Văn Thư điềm nhiên vỗ vỗ lưng Lý Đa Mỹ.
Loại người như vậy chẳng duy trì được lâu đâu, có lẽ bà ta muốn học theo mở một cửa hàng quần áo.
Nhưng muốn đạt được thành công như cửa hàng của cô thì không dễ đâu.
Thái độ bình thản của cô ảnh hưởng đến Lý Đa Mỹ, cô ấy cũng bình tĩnh lại, tự làm công việc của mình, tiếp đón khách hàng khác.
"Con hồ ly tinh, không biết cười cho ai xem!"
Người phụ nữ thấy không ai để ý đến mình, bĩu môi, buông một câu ác ý về Lý Văn Thư với nụ cười tươi rói trên khuôn mặt rạng rỡ của cô.
Sau đó bà ta quay lưng rời đi, đi vào một con ngõ nhỏ.
"Sao rồi, có hỏi được gì không?"
Một người phụ nữ che mặt, vẻ lo lắng hỏi.
"Kín miệng lắm, không nói gì cả, chỉ biết là nhập từ tỉnh ngoài."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người phụ nữ gầy gò lắc đầu.
"Thôi được rồi, cứ như vậy đi, mấy ngày nữa tôi sẽ liên lạc lại với bà."
Người phụ nữ che mặt lộ ra vẻ khó chịu, đưa cho bà ta một tờ tiền lớn.
Nếu Lý Văn Thư có mặt ở đây, cô có thể nhận ra ngay người phụ nữ trước mặt chính là Giản Tâm Nhu!
Người phụ nữ gầy gò nhận được tờ tiền lớn cười đến mức không thấy mắt, còn Giản Tâm Nhu thì khó chịu quay người rời đi. Đồng thời, cô ta cẩn thận kéo chiếc khăn che mặt lên một chút và quan sát xung quanh.
Cô ta đã ở nhà mấy ngày đến mức sắp bị mốc rồi, nhưng lại không dám ra ngoài. Chỉ vì sợ gặp phải Chu Định Quốc.
Lúc này, người mà cô ta không muốn gặp, Chu Định Quốc, đang ở nhà nghe mẹ mình cằn nhằn.
"Khi con không có việc gì thì cứ đến nhà Giản Tâm Nhu chờ, dù sao bên ngoài cũng biết chuyện hai đứa xảy ra như thế nào rồi, mang cô ta về làm vợ cho xong..."
Mẹ Chu rất lo lắng cho chuyện tình cảm của Chu Định Quốc, hai ngày nay bà cũng không ngừng tìm người mai mối giúp đỡ.
Nhưng cho dù bà có đưa bao nhiêu tiền đi nữa, thì khi nghe nói đối tượng là một người từng đi tù, chẳng ai chịu gặp cả, tất cả đều từ chối.
Hiện tại, hy vọng duy nhất của bà là Chu Định Quốc có thể cưới được Giản Tâm Nhu về nhà.
"Biết rồi mẹ."
Chu Định Quốc bực bội ngoáy ngoáy lỗ tai, sáng sớm thời tiết vẫn còn lạnh, anh không muốn phải đến nhà Giản Tâm Nhu quá sớm như một con ch.ó canh cửa.
Hơn nữa, Giản Tâm Nhu không muốn gặp anh ta, rõ ràng là không muốn kết hôn với anh ta.
Chu Định Quốc cắn một nửa chiếc bánh mì, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn.
"Mẹ ơi, con thật sự không muốn lấy Chu Định Quốc, anh ta chính là một kẻ lưu manh!"
Ở bên kia, Giản Tâm Nhu vừa về đến nhà thì Cao Thúy Lan đã đến nói chuyện về việc hôn sự.
Thấy phản ứng dữ dội của con gái, trong lòng Cao Thúy Lan cũng cảm thấy khó xử.
"Vậy làm sao bây giờ? Tâm Nhu, con là con gái trong trắng, bị anh ta chiếm mất rồi..."
"Chuyện này ai mà biết rõ được? Chỉ cần con cắn chặt không thừa nhận, ai có thể ép con chứ?"
Đôi mắt của cô ta lộ rõ sự tàn nhẫn, giọng nói lạnh lùng.