Con gái hắn là Trân Châu, xinh đẹp như hoa, miệng lúc nào cũng ríu rít nói cười ngọt ngào. Những lời đồn đại đã thực sự tan biến. Cuộc sống của chúng ta ngày càng tốt đẹp, tiết kiệm được kha khá tiền, không phải lo lắng chuyện ăn mặc.
Dĩ nhiên, tổ mẫu và phụ thân ta đều ghen tị, thấy ta sống tốt thì suốt ngày lảng vảng trước cửa Tạ gia. May mắn là họ đều sợ Tạ Trì, mỗi lần đều bị hắn đuổi đi.
Ta thương mẫu thân, thỉnh thoảng cũng lén gọi bà và tiểu thẩm đến ăn chút thịt. Tất nhiên việc này phải tránh tổ mẫu cùng phụ thân ta. Ta nghĩ như vậy cũng tốt. Nhưng thật trớ trêu, hôm đó, thím Trương ở quán bên cạnh vui mừng hớn hở đến chúc mừng ta.
"Phùng Xuân à! Chúc mừng cháu, cháu sắp có đệ đệ rồi, mẫu thân cháu lại có thai rồi đấy!"
Ta ngẩn người ngay lập tức, chuyện này có cái gì vui, đó chính là chuyện tồi tệ thì có. Đêm đó, ta cầm trâm gỗ mẫu thân cho mà ngẩn ngơ không biết làm sao. Tạ Trì nhìn ta, nhẹ nhàng nắm tay ta.
"Lần này sẽ không sao đâu, ta có tiền, có thể mời đại phu giỏi nhất."
Ta nghẹn ngào, nước mắt không ngừng rơi. Mười hai tuổi, mẫu thân ta cũng từng mang thai, lần đó bà suýt chết. Sức khỏe bà vốn yếu, lại phải làm việc luôn tay luôn chân, ngay cả khi mang thai cũng không được ngơi nghỉ.
Lúc sinh ta, tổ mẫu ghét bỏ ta là con gái, liền bảo mẫu thân phải đứng dậy làm việc ngay. Trong tháng ở cữ, bà vẫn vác ta ra sông giặt quần áo, vác ta xay đậu, vác ta làm đậu hũ, cơ thể đã kiệt quệ nhưng vẫn không dám nghỉ ngơi.
Khi ta tám tuổi, mẫu thân bị sảy thai một lần, đến năm mười hai tuổi, bà lại mang thai. Tổ mẫu đã đi cầu một loại nước thần bí từ trong chùa cho mẫu thân uống, bảo rằng đó là thuốc sinh con trai, nhất định phải sinh được con trai cho Lý gia.
Thật là nực cười, chẳng cho bà ăn no lại bảo uống nước tro giấy để sinh được con trai. Một người yếu đuối như vậy, sao có thể chịu được vất vả, sao có thể sinh được con trai?
Mẫu thân vẫn phải bận rộn, vẫn phải làm việc quanh quẩn bên cối xay. Cuối cùng, khi m.á.u bắt đầu chảy trên đất, đêm đó ta đã nhìn thấy bà đỡ mang ra từng chậu máu, cuối cùng ôm trong tay một đứa trẻ đã chết.
Thấy đứa trẻ c.h.ế.t là con gái, tổ mẫu và phụ thân ta mặt mày biến sắc, thậm chí không chịu gọi đại phu.
Ta quỳ xuống đất cầu xin họ: "Tổ mẫu, phụ thân, cầu xin các người, hãy gọi đại phu… cứu mẫu thân với!"
Phụ thân ta đẩy tay ta ra: "Con trai còn chưa có, còn muốn ta tiêu tốn bạc sao?"
Tổ mẫu khinh miệt: "Đồ vô dụng!"
Nhìn thấy mẫu thân sắp không qua khỏi, ta chạy ra ngoài, cầu xin khắp nơi nhưng không ai giúp đỡ. Ta vừa khóc vừa chạy, nhìn thấy một bóng người cao lớn, ta lập tức quỳ xuống.
"Xin ngài, xin ngài giúp ta mời đại phu! Mẫu thân ta… bà ấy đã mất rất nhiều máu."
"Xin ngài, xin ngài giúp đỡ ta…"
Người đó chính là Tạ Trì, nếu không phải hắn mời đại phu thì mẫu thân ta năm đó chắc chắn đã buông tay thế gian rồi.
10.
Ta vẫn quay lại nhà họ Lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chưa kịp tiến lại gần, bên ngoài đã bay tới mùi đậu hũ thơm ngào ngạt. Ta siết chặt tay, bước thêm vài bước nữa, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng mẫu thân ta đứng bên cối đá.
Lúc đó m.á.u nóng trong người ta bỗng dưng cuồn cuộn dâng lên, ta lập tức xông tới đẩy ngã cái cối đá, đẩy ngã thứ mà từ nhỏ ta đã căm ghét đến tận xương tủy.
"Vì sao! Vì sao còn phải sinh con cho ông ta!"
Mẫu thân ta đỏ hoe mắt, nhìn ta mà không nói nên lời: "Phùng Xuân... ta... con không hiểu đâu..."
"Nếu ta không sinh cho nhà họ Lý một đứa con trai thì sẽ bị người ta chỉ trỏ sau lưng... Mẫu thân... "
Ta tức giận đến mức nước mắt tuôn rơi: "Con trai gì chứ! Ai lại đi chỉ trỏ sau lưng mẫu thân!"
"Người không muốn sống nữa sao! Người không cần con nữa sao! Vì sao không nghĩ cho chính mình dù chỉ một chút!"
Mẫu thân ta không đáp lại mà chỉ thở dài trong nghẹn ngào. Phụ thân và tổ mẫu nghe thấy động tĩnh cũng chạy ra ngoài, thấy cối đá đã bị xô ngã thì tức giận đến nghiến răng.
"Ngươi, đồ nha đầu c.h.ế.t tiệt này! Về nhà lại phát điên gì thế!"
Ta giận dữ trừng mắt với phụ thân: "Người căn bản không xứng có con."
Phụ thân ta giận đến mức vểnh râu, giơ tay muốn đánh ta.
"Nha đầu c.h.ế.t tiệt kia! Cánh ngươi đã cứng rồi sao!"
Bàn tay vung lên bị một bàn tay to lớn chặn lại: "Ta xem ai dám!"
Ta nhìn vào thân ảnh cao lớn đứng trước mặt, lập tức có thêm chút can đảm, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi. Tạ Trì nghiêm nghị nhìn phụ thân ta, ôm ta vào trong lòng, vừng vàng bảo vệ ta.
Nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của hắn, phụ thân ta cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi, run rẩy nói: "Ngươi dám làm phản sao! Ta là cha vợ ngươi đấy!"
Tạ Trì không thèm để ý: "Vậy thì sao?"
Ta nín thở, nghẹn ngào nhìn mẫu thân ta.
"Mẫu thân... người theo con đi, có được không? Hiện giờ... con có thể bảo vệ người rồi."
"Đừng mơ! Nàng ta mang thai con cháu nhà họ Lý, muốn đi đâu hả?"
Tổ mẫu ta giơ tay lên, ngăn mẫu thân ta lại. Mẫu thân lau nước mắt, cố gắng mỉm cười nhìn ta và Tạ Trì.
"Phùng Xuân à, mẫu thân không sao đâu, cái thai này rất ổn."