Mẫu thân ta luôn như vậy, bảo ta đừng làm như vậy, đừng giúp bà, cũng đừng đến. Nhưng bà đâu có biết, ta chưa bao giờ muốn làm những chuyện này. Chỉ là không thể không làm.
Ta vẫn như thuở nhỏ, lòng đầy thương xót, lo âu, đau lòng thay cho bà, sợ bà sẽ bỏ lại ta mà ra đi. Ta vẫn sẽ tiếp tục giúp đỡ bà, không chỉ có ta, mà còn có hắn, chúng ta gánh vác công việc cho nhà họ Lý.
Tổ mẫu cùng phụ thân ta thấy vậy thì lấy làm đắc ý.
Mẫu thân ta nói: “Phùng Xuân, con đi đi, đi thật xa đi.”
Ta cười lạnh: “Người nhìn xem, bọn họ biết hết thảy, ép buộc người, khiến con và phu quân, thậm chí là con cái sau này của con đều phải chịu sự bỉ ổi vô liêm sỉ của bọn họ khống chế.”
“Chẳng qua sinh ra đệ đệ thì sao, hắn sẽ là phụ thân đời tiếp theo, là một tiểu thúc tiếp theo!”
“Còn sinh ra muội muội thì sao? Thuở bé là con, sau này sẽ là mẫu thân, những gì đã trải qua chẳng phải đã đủ rồi sao?”
“Sau này sẽ mãi mãi luẩn quẩn như thế, đến vô tận vô cùng!”
“Tất cả đều là do người mềm yếu! Do ngươi không chịu thoát khỏi vũng bùn lầy này!”
“Vậy nên con hận người! Người không thương xót chính mình, cũng không thương xót con! Lại còn muốn thương xót bọn họ!”
Chưa đến một tháng sau, mẫu thân ta sinh non. Giống như đêm ấy, m.á.u chảy không ngừng. Ta vẫn quỳ trên đất, cầu xin tổ mẫu cùng phụ thân thỉnh địa phu đến khám cho mẫu thân ta. Ánh mắt của bọn họ vẫn như cũ, nhìn mẫu thân ta như nhìn thứ xui xẻo.
“Ngươi thật vô dụng!”
“Ngươi định làm cho nhà họ Lý tuyệt hậu sao!”
Ta túm lấy vạt áo phụ thân ta: “Phụ thân, mẫu thân là thê tử của người, nếu người không cứu, mẫu thân sẽ c.h.ế.t mất.”
Ông ấy gạt tay ta ra.
“Thứu đàn bà này ngay cả con trai cũng không sinh được cho ta, nuôi bao nhiêu năm, tốn không biết bao nhiêu cơm gạo, giờ còn muốn ta bỏ tiền chữa bệnh cho bà ta? Hừ! Không bỏ bà ta là ta đã nhân nghĩa lắm rồi!”
“Vậy thì… bỏ ta đi.”
Mẫu thân ta mắt khép lại, khuôn mặt dâng đầy tuyệt vọng.
Ta liền trừng mắt nhìn ông ta: “Không được! Dù mẫu thân ta chết, bà ấy vẫn là người nhà họ Lý! Người phải làm cho mẫu thân ta một ngôi mộ tốt, chôn cất bà ấy thật trang nghiêm!”
“Nha đầu c.h.ế.t tiệt này! Ngươi tưởng ta là kẻ ngu sao?”
“Dựa vào cái gì mà ông đây phải lo liệu hậu sự cho bà ta? Ngay cả con trai cũng không sinh được mà còn muốn vào mộ phần của nhà họ Lý!”
Mẫu thân ta thều thào: “Lý Hưng… ngươi bỏ ta đi!”
“Hừ! Bỏ thì bỏ, ngươi nghĩ ta không dám sao? Đây là ngươi cầu xin đấy!”
“Sau này ngươi có trở thành cô hồn dã quỷ thì cũng đừng có trách ta!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta vội vàng lau nước mắt, lấy giấy bút ra: “Vậy thì viết giấy hoà ly đi!”
Phụ thân cùng tổ mẫu ta trợn mắt nhìn: “Cái gì?”
Ta nhìn chằm chằm vào họ: “Nếu viết giấy hoà ly, ta sẽ lo liệu tất cả hậu sự của mẫu thân ta.”
“Không hoà ly cũng được, nhưng mẫu than ta phải được chôn cất một cách trang trọng, nếu không làm vậy, ta sẽ đi nói với dân làng về những việc bẩn thỉu mà các người đã làm!”
Nhìn thấy hơi thở của mẫu thân ta dần yếu ớt, lại nhìn m.á.u loang lổ trên giường, cuối cùng bọn họ thấy rằng việc hưu bỏ mẹ ta là một việc làm đúng đắn, không chút do dự mà viết giấy hoà ly.
Ta nắm chặt tờ hào ly trong tay, cố nén nước mắt, hướng ra ngoài gọi lớn: “A Trì, chúng ta đưa mẫu thân về nhà!”
11.
Mẫu thân ta không chết.
Lần này bà mang thai, chúng ta đã sớm tìm đại phu xem bệnh. Đại phu nói rằng thai nhi này không thể giữ nổi, nếu để đến khi đủ tháng, e rằng sẽ thành một xác hai mạng. Biết chuyện này, bà vẫn không chịu rời xa phụ thân ta.
Những lời ta nói tuy cứng rắn, khiến bà d.a.o động nhưng bà vẫn không buông được đứa trẻ trong bụng. Cho đến khi đứa trẻ không giữ nổi, ta vội vã chạy đến, lén lút bỏ vào miệng bà một viên thuốc. Đây là thuốc ta cầu xin từ đại phu, đại phu nói rằng trong lúc nguy cấp, ít nhất có thể giữ được mạng sống của bà.
Mà khi bà thoi thóp hơi thở nghe được những lời nói của phụ thân ta và tổ mẫu, cuối cùng nàng cũng c.h.ế.t tâm. Đêm đó, Tạ Trì đã tìm đại phu từ sớm, chờ ở nhà. Nhưng thời gian trôi qua quá lâu, đại phu nói tuy đã cầm m.á.u nhưng có thể sống hay không còn phải xem bản lĩnh của bà có thể vượt qua hay không.
Bà mê man, trong miệng lại không ngừnglẩm bẩm.
"Phùng Xuân, xin lỗi... đừng giận mẫu thân..."
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, khóc không ngừng.
"Mẫu thân, con chưa từng giận mẫu thân... con chỉ đau lòng cho mẫu thân thôi."
Từ nhỏ đến lớn, bà đã hy sinh rất nhiều vì ta. Cối xay đậu hũ, bà chưa bao giờ cho phép ta đụng vào. Ta giặt đồ, bà lại cướp lấy từ tay ta. Ta nhặt củi, bà lại vào núi chặt rất nhiều củi rồi vác về. Ta nấu cơm, bà vuốt ve ta khi ta còn nhỏ, bảo ta ngồi ở một bên sưởi ấm.
Bà thấy Mạnh Vân đối tốt với ta, cũng mỉm cười hài lòng, bà bảo ta đừng học theo nàng, phải tìm một người yêu thương mình. Ta căm hận, căm hận phụ thân ta không quan tâm, lại coi bà như cỏ rác. Ta căm hận tổ mẫu ta dựa vào địa vị để cùng nam tử sỉ nhục nữ tử.
Bà ta bảo mình cũng đã từng trải qua những điều này, nhưng sao bà ta không đồng cảm cho nổi nỗi khổ của nữ tử?
Cuối cùng, mẫu thân ta vẫn sống sót. Bà dưỡng bệnh ở nhà Tạ Trì, không ra ngoài. Vậy nên tổ mẫu và phụ thân ta không biết mẫu thân vẫn còn sống. Thấy không có động tĩnh, vì muốn có tiếng tốt, bọn họ liền vấy bẩn lên chúng ta.
"Mẫu thân Phùng Xuân đã c.h.ế.t rồi! Đều là do sát tinh Tạ Trì đó hại chết!”
“Mấy đêm trước đi đến Tạ gia hắn, vậy mà đã bị khắc c.h.ế.t rồi! Một xác hai mạng!"
Tin đồn cũ lại được khơi lại, họ liền hùa nhau công kích chúng ta. Mỗi lần ra ngoài, chúng ta đều bị người ta dùng gậy gộc đuổi đi. Cổng nhà Tạ Trì bị ném đầy rau củ hư. Phụ thân và tổ mẫu ta dẫn đầu, dân làng đứng ở cửa bao vây chúng ta.
Ông ta lớn tiếng hét lên: "Đền mạng cho thê tử ta! Đền tiền nữa! Hắn g.i.ế.c c.h.ế.t thê tử ta rồi!"