Phương Giác Hạ Thâm

Chương 8



15. Ngay lúc ta tưởng mình sẽ ch*t ở đó, Lý Phương Thâm đã lao tới chắn trước, thay ta đỡ nhát kiếm ấy. Máu b.ắ.n lên mặt ta.

Huynh ấy ngã xuống trước mặt ta, thị vệ xông vào bắt giữ thích khách, khung cảnh trở nên hỗn loạn.

Ta lập tức gọi người đưa huynh ấy về phòng, đồng thời tìm thái y đến chữa trị. 

Thái y bảo kiếm chỉ cách tim một chút, tạm thời giữ được mạng, nhưng khi nào tỉnh lại thì chưa rõ.

Còn Thu Nguyệt vì bảo vệ hoàng thượng mà bị thương ở tay.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Khi ta đến thăm cô ấy, hoàng thượng đang đút nho cho cô ăn.

Ta còn chưa bước vào phòng, đã thấy cô ấy nhân lúc hoàng thượng không để ý mà nháy mắt đưa tình với ta.



Ta quay đầu rời đi, trở lại bên Lý Phương Thâm.

Huynh ấy nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, miệng lẩm bẩm mãi không thôi. Ta ghé sát tai nghe kỹ, thì nghe thấy anh cứ nhắc đến tôm.

Chẳng lẽ là muốn ăn tôm à?

Ta ở cạnh chàng suốt hai ngày, cuối cùng chàng cũng tỉnh lại. Ta vội gọi Cẩm Tâm đi mời thái y.

Vừa nhìn thấy ta, Lý Phương Thâm liền gắng sức ngồi dậy, nhưng kéo động vết thương khiến chàng nhíu mày đau đớn.

Ta đỡ chàng nằm xuống lại: “Ôi trời, huynh bị thương rồi thì đừng cử động nữa!”

Chàng lại nhìn ta từ trên xuống dưới: “Cô không bị thương chứ?”

Thấy ta lắc đầu, chàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Ta dùng đũa thấm nước làm ướt môi cho chàng, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Tại sao huynh lại cứu ta?”

Chàng mỉm cười: “Vì ta có tình cảm với cô.”

Ta đã nghĩ đến rất nhiều lý do, nhưng lại chưa từng nghĩ đến điều này.

Tai ta bắt đầu nóng ran, chàng vẫn nói tiếp: “Thân thể cô yếu thế, sao chịu nổi một nhát kiếm đó? Ta bị thương thì chỉ là đau thân xác. Nếu người bị thương là cô…”

Nghe đến đây, ta bắt đầu bối rối, đặt ly nước xuống rồi cuống quýt rời đi.

Vừa bước ra khỏi cổng viện, liền thấy nơi góc tường thấp thoáng một bóng người lướt qua.

16. Sau khi thân thể của Lý Phương Thâm và Thu Nguyệt khá hơn, chúng ta liền khởi hành quay về hoàng cung.

Thu Nguyệt vì có công bảo vệ hoàng thượng nên được thăng làm Quý phi. 

Cả ngày nàng cứ lẩm bẩm nào là không có điện thoại, không có phim truyền hình để xem... 

Nếu không phải ngự y đã khám và xác nhận nàng không sao, ta thật sự nghi ngờ nàng có bị va đầu ở đâu không.

Ta đang cho cá chép trong ngự hoa viên ăn, còn Thu Nguyệt thì ở bên cạnh... vái lạy cá chép. Ta đã quá quen với những hành vi kỳ quái kiểu đó của nàng.

Vái xong, nàng quay sang hỏi: “Giác Hạ, sao ngươi không ở bên Phương Thâm vậy?”

Mặt ta ửng đỏ, không đáp. Thu Nguyệt sờ lên má ta rồi trêu:

“Woa, sao mặt ngươi vừa đỏ vừa nóng thế? Chắc không phải vì ngượng đâu, chắc là sốt rồi!”

Ta cúi đầu giả vờ không nghe thấy, rồi bốc từng nắm lớn thức ăn cá thảy xuống ao.

Thu Nguyệt cười một trận, rồi giật lấy thức ăn từ tay ta:

“Đây là cho cá ăn chứ có phải đập cá đâu? Cá bị ngươi làm cho choáng hết rồi đó.”

Ta trừng mắt nhìn nàng: “Ta đang phiền đây.”

“Này thì có gì phải phiền? Nếu thích thì ở bên nhau thôi.”

Ở bên nhau sao? Nói thì dễ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nhưng ta là phi tử của hoàng thượng. Ta và chàng không thể nào ở bên nhau được.”

Thu Nguyệt nắm lấy tay ta, ánh mắt kiên định:

“Ta sẽ đưa hai người rời khỏi đây. Mỗi ngày hoàng cung đều cử người đi lấy nước ở núi Ngọc Phong, ngươi chỉ cần trốn trên xe chở nước là có thể rời cung. Ta sẽ nhờ người báo cho Phương Thâm đón ngươi.”

Ta rút tay lại, lắc đầu: “Với ta, ra đi rất dễ. Nhưng nếu vì ta mà liên lụy đến ngươi...”

“Này này, ta là người viết nên câu chuyện này, ta biết phải làm gì.” Nàng vuốt má ta, dịu dàng nói:

“Ngươi hợp với bầu trời rộng lớn ngoài kia, không phải bầu trời vuông vức này.”

Theo kế hoạch của Thu Nguyệt, ta đã thu xếp xong hành lý, chuẩn bị trốn lên xe chở nước trong đêm.

Thế nhưng còn chưa kịp hành động, đã có cung nữ đến báo rằng Thu Nguyệt bị Thái hậu phạt cấm túc, còn ra lệnh cấm bất kỳ ai thăm gặp.

Ta vội vã chạy đến điện của Thu Nguyệt, quả nhiên bị thị vệ canh cửa ngăn lại. 

Đợi đến đêm khuya, ta sai Cẩm Tâm kê mấy chiếc ghế mới leo lên tường viện, trèo vào trong.

Người trong cung vốn khôn khéo nhìn sắc mặt mà hành xử. Vừa bị phạt cấm túc, bên cạnh Thu Nguyệt đã vắng hoe, lò sưởi trong phòng cũng đã lạnh ngắt.

Thấy ta tới, nàng ngạc nhiên: “Sao ngươi lại tới đây? Giờ này ngươi phải đến xe chở nước rồi chứ?”

Ta cởi áo choàng khoác lên người nàng: “Tại sao Thái hậu lại phạt ngươi?”

Thu Nguyệt lắc đầu:

“Ta không biết. Ngươi đừng lo cho ta, chẳng lẽ phạt ta cả đời sao? Ngươi mau đi đi, trễ nữa là không ra ngoài được đâu.”

Trên đường quay về tẩm cung, lòng ta cứ mãi thấy bất an. 

Tại sao Thái hậu lại vô duyên vô cớ phạt Thu Nguyệt? Hai người họ vốn tiếp xúc rất ít, chẳng có lý do gì để làm phật lòng Thái hậu cả.

Thái hậu... Thu Nguyệt... Thu Nguyệt... Thái hậu...

Ta quay đầu chạy thẳng đến Từ Ninh cung xin gặp Thái hậu. Ma ma Từ Khê cản ta lại, bảo Thái hậu đã đi nghỉ.

Ta khẽ cười lạnh. Bà đã thật sự ngủ rồi sao? Rõ ràng là đang chờ ta đến gặp đây mà.

Ta lùi lại vài bước, quỳ trước cửa Từ Ninh cung. 

Ta không biết mình đã quỳ bao lâu. Chỉ biết cuối cùng, Thái hậu cũng chịu gặp ta.

Khi vào trong điện, ta thấy Thái hậu đang ngồi đọc kinh thư.

Ta lặng lẽ quỳ xuống:

“Xin Thái hậu nương nương tha cho Thu Nguyệt, mọi chuyện đều không liên quan đến nàng.”

Thái hậu nhìn ta, ánh mắt sắc như dao, khiến ta lạnh cả sống lưng. Bà cười nhạt:

“Giác Hạ, nàng làm sai, sao lại nói là không liên quan đến nàng?”

Ta ngập ngừng một lát:

“Là thần thiếp cầu xin Thu Nguyệt giúp rời cung, là lỗi của thần thiếp.”

Thái hậu liếc ta một cái, ném cho ta một quyển sách. 

Ta cầm lên nhìn, mới nhận ra là quyển thoại bản đã mất tích bấy lâu. Lật đến trang cuối, vẫn là kết cục treo cổ tự vẫn.

“Giác Hạ, ai gia có thể coi như chưa từng thấy gì. Còn Thu Nguyệt, ai gia cũng có thể thả nàng.” Bà dừng một chút, bước đến bên ta,

“Nhưng có một số việc, là tuyệt đối không được phép làm.”

Bà đỡ ta dậy, khẽ sửa lại cây bộ d.a.o (trâm cài tóc) bị rối sau khi ta vội vã chạy đến.

“Ai gia thương ngươi, nhưng không có nghĩa là ngươi được phép làm càn.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com