13.
Ta suýt nữa tát cho nàng một cái. Mới ngủ dậy mà chửi ai vậy?
Ta gọi Thái y đến bắt mạch cho nàng, Thái y nói nàng có thể vì bị kích thích quá mạnh nên chưa hồi phục tinh thần.
Ta ngồi đó, cảm nhận ánh mắt nóng rực của nàng, thật sự… rất muốn tắt thở vì cạn lời.
Không chịu nổi nữa, ta liền rời khỏi tẩm cung của nàng.
Trên đường đi, ta chợt nghĩ, thù của Thanh Phong đã báo rồi, quyển truyện kia lại tìm không thấy, chẳng biết kết cục của mình sẽ thế nào.
Phải chăng chỉ cần rời khỏi Tử Cấm Thành này là có thể tránh khỏi cái c.h.ế.t bi thảm?
Trên đường, ta gặp Lý Phương Thâm. Hành lễ sơ qua, hắn nói đang định đến gặp Thái hậu, vừa hay cùng đường với ta.
Chúng ta đi cùng nhau một đoạn, hắn bỗng hỏi: “Ngươi… có yêu hắn không?”
Ta khó hiểu nhìn hắn: “Ai cơ?”
Hắn ngập ngừng một lát rồi đáp: “Hoàng thượng.”
Kỳ lạ, sao lại đột nhiên hỏi chuyện đó?
Ta bình thản nói: “Không yêu.”
Ta thấy hình như hắn thở phào nhẹ nhõm.
Tại sao lại hỏi điều đó?
Hắn đưa ta đến Hàm Phúc cung, rồi rời đi.
Nằm trên giường, ta trằn trọc mãi không ngủ được.
Kết cục của ta rốt cuộc sẽ như thế nào? Còn Thu Nguyệt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta nên rời cung bằng cách nào đây?
Sáng hôm sau, Thu Nguyệt đã đến tìm ta từ sớm. Nàng kéo tay ta, giọng rất nghiêm túc:
“Giác Hạ, ta thật sự là mẫu thân của con, là ta đã tạo ra con!”
Ta sờ trán nàng, không sốt mà?
“Thu Nguyệt, ngươi có biết mình đang nói gì không?”
Nàng thở dài:
“Con tên là Xuyết Giác Hạ, sinh vào mùa hè, từng đến chùa Hoa Nham. Ban đầu con bị ban cho ba thước lụa trắng.”
Ta mở to mắt: “Sao ngươi lại biết?”
Nàng vội nói: “Ta là người viết quyển truyện đó, ta đến từ thế giới khác.”
Ta tức đến mức đập bàn:
“Sao ngươi lại viết ta bị ban ch&t? Cả rượu độc cũng là ngươi ban? Sau đó ta sẽ thế nào nữa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng vội kéo ta ngồi xuống:
“Giác Hạ, đừng giận. Ban đầu ta viết thế thật, nhưng sau đó ta sửa truyện rồi, thấy có gì đó không đúng. Con bắt đầu hành động theo ý mình, nên ta đã đổi con thành nữ chính rồi!”
“Ngươi đến đây từ bao giờ? Vậy Thu Nguyệt trước kia đâu? Sau này thì sao?”
Nàng lúng túng giải thích:
“Ta mới đến hôm qua thôi, còn Thu Nguyệt thì ta cũng không biết, sau này ra sao thì càng không rõ…”
Ta bỗng thấy rã rời, ngồi phịch xuống ghế.
Nàng bĩu môi:
“Lẽ ra ta nên viết xong truyện rồi hãy xuyên qua, ít nhất còn biết sau này nên làm gì…”
14.
Ta thở dài: “Vậy bây giờ cô định làm gì?”
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Cô ấy đảo mắt một vòng, chậm rãi mở miệng: “Có lẽ… cô biết Nữu Hỗ Lộc Chân Hoàn không?”
Ta cố lục lại trí nhớ: “Chưa từng nghe đến cái họ Nữu Hỗ Lộc này.”
Cô ấy cứ tiếp tục lẩm bẩm một mình: “Cái xã hội phong kiến này ta đã ngứa mắt từ lâu rồi, sớm muộn cũng nên sụp đổ thôi.”
Ta lập tức đưa tay bịt miệng cô: “Cẩn thận lời nói, Thu Nguyệt, đây là đại nghịch bất đạo đấy.”
Cô ấy suy nghĩ một lát rồi hỏi ta: “Giác Hạ, cô có muốn rời khỏi nơi này không?”
“Tất nhiên là muốn rồi. Trong cung này chỉ cần sơ suất một chút là mất mạng như chơi.” Bốn bức tường bao quanh không chỉ nhốt thân thể ta, mà còn giam cả cuộc đời ta.
Cô ấy nắm lấy tay ta, trong mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ: “Vậy thì cô hãy đi tìm con trai ta.”
Ta ngẩn người một lúc, con trai chắc lại là nhân vật trong truyện cô ấy viết chứ gì.
“Thu Nguyệt à, cô không thể nói thế được. Nếu người khác nghe thấy sẽ hiểu lầm đấy.”
Thu Nguyệt ghé sát tai ta, nói nhỏ: “Cô hãy trốn khỏi hoàng cung, đi tìm Lý Phương Thâm. Hắn thích cô, hai người rồi sẽ bên nhau thôi.”
Nghe xong, mặt ta bỗng ửng hồng: “Cô nói gì vậy? Đừng ăn nói linh tinh.” Nhưng trong lòng lại có chút ngọt ngào len lỏi.
Cô ấy cười khúc khích: “Ta là người tạo ra các ngươi mà, trong lòng các ngươi nghĩ gì ta đều biết hết.”
Thời tiết bắt đầu nóng bức, hoàng thượng quyết định dẫn mọi người đến sơn trang tránh nóng. Đi cùng ngoài thái hậu, các phi tần trong cung, còn có cả Lý Phương Thâm.
Tối đầu tiên đến nơi, yến tiệc được tổ chức tại điện Phổ Độ.
Thu Nguyệt đứng cạnh ta lắc đầu không ngừng: “Tặc tặc tặc, xa hoa vô độ, thật là xa hoa vô độ.”
Yến tiệc mới diễn ra được một nửa, bỗng nhiên một nhóm người áo đen xông vào, lao thẳng về phía hoàng thượng.
Thu Nguyệt lập tức chạy đi bảo vệ ngài, còn ta cũng vội lao lên điện, định dẫn thái hậu rời khỏi đó.
Vừa chắn trước mặt thái hậu, một kẻ áo đen vung kiếm đ.â.m thẳng về phía ta. Trong khoảnh khắc ấy, ta c.h.ế.t lặng tại chỗ.