Phương Giác Hạ Thâm

Chương 4



7. Trong một năm ở chùa Linh Ẩn, ta tận tâm hầu hạ Thái hậu. Thái hậu đối với ta cũng ngày càng tốt hơn.

Ban đầu, ta chỉ xem bà như chỗ dựa để sinh tồn nơi hậu cung.

Nhưng qua từng ngày tiếp xúc, quan hệ giữa ta và bà dần giống như mẫu tử hơn là chủ tớ.

Sắp đến Tết Thượng Nguyên, ta cũng muốn xuống núi góp vui.

Ta làm nũng với Thái hậu một hồi lâu, Thái hậu chịu không nổi, đành để ta và Cẩm Tâm xuống núi dạo chơi.

Trên phố người đông như kiến, đèn hoa muôn sắc khiến hoa cả mắt.

Lâu lắm rồi ta mới được thấy cảnh náo nhiệt như vậy.

Người trên đường nói lát nữa ở bên hồ sẽ có b.ắ.n pháo hoa, ta liền dắt Cẩm Tâm chạy đến lầu Nguyệt Hồ chọn chỗ tốt.

Vừa ngồi xuống, bên phòng cạnh đã vang lên tiếng ồn ào.

Chưa kịp phản ứng, một nam nhân áo đen bịt mặt xông vào, lập tức kề d.a.o vào cổ ta.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Cẩm Tâm định lao tới: “Tiểu chủ…”

Ta vẫy tay, khẽ nói: “Công tử đây là có chuyện gì?”

Chưa kịp để hắn trả lời, một nam tử áo xanh ở cửa giương cung b.ắ.n tên, mũi tên sượt qua tai ta, cắm thẳng vào cổ họng tên áo đen.

Hắn ngã gục ngay tại chỗ. Ta thấy bên tai hơi nóng, đưa tay sờ mới phát hiện da bị trầy vì mũi tên.

Quan sai lập tức lên khiêng xác đi, nam tử áo xanh tiến lại trước mặt ta, chắp tay nói:

“Tại hạ Lý Phương Thâm, cô nương không sao chứ?”

Ta sờ tai, không sao hay có sao chẳng phải hắn nhìn thấy rồi à.

Thấy tai ta chảy máu, Lý Phương Thâm hơi khựng lại:

“Vô tình làm cô nương bị thương, thật xin lỗi.”

Thật kỳ lạ, cứ cảm giác đã gặp ở đâu rồi. Nhưng ta thật sự không nhớ nổi là ở đâu.

Ta nói không sao rồi ngồi lại vào bàn, nhưng thấy ánh mắt hắn cứ dán vào miếng ngọc bội trên người ta.

Ta trừng mắt ho nhẹ một tiếng.

Hắn ngẩng lên: “Ngọc bội của cô nương kiểu dáng đặc biệt, không biết có lai lịch gì?”

Ta nhíu mày: “Miếng ngọc này ta đã đeo từ nhỏ. Có liên quan gì đến công tử sao?”

“Xin hỏi quý danh cô nương?”

Ta suy nghĩ một chút rồi đáp:

“Giác Hạ.”

Hắn cười nhẹ, rút từ trong người ra một lọ nhỏ đặt lên bàn:

“Cô nương nên bôi thuốc, sẽ mau khỏi hơn.”

“Đa tạ công tử. Nếu công tử không có việc gì thì xin mời đi cho, ta còn chờ ăn uống ngắm pháo hoa nữa.”

Sau khi Lý Phương Thâm rời đi, ta bước đến bên cửa sổ, chờ ngắm pháo hoa.

Pháo hoa nở rộ, ánh lửa rực rỡ phủ kín trời đêm, đẹp vô cùng.

Ta cúi đầu thì thấy Lý Phương Thâm đứng bên đường, ngẩng đầu nhìn ta. 

Ánh sáng đỏ của pháo hoa chiếu lên mặt hắn, khiến gương mặt như mang thêm mấy phần ấm áp.

Ngẩn ra ba giây, ta lập tức đóng sập cửa sổ lại.

Nhưng tim ta lại đập loạn như sấm.

Ta bị sao thế này? Dạo này ngủ không ngon nên tim có vấn đề rồi à?

Về lại chùa Linh Ẩn, Thái hậu bảo ta thu dọn hành lý, ngày mai hồi cung.

Đêm đó, ta trằn trọc mãi không ngủ được.

Ta lẽ ra phải vui mới đúng, suốt một năm qua ta đã chiếm được lòng tin của Thái hậu, trở về cung rồi, bất kể xảy ra chuyện gì, Thái hậu cũng sẽ bảo vệ ta.

Dựa vào trí tuệ của Thu Nguyệt, hẳn cô ấy cũng đã có chỗ đứng trong cung rồi. Một năm, chưa đến mức khiến cô ấy quên đi ơn nghĩa ta dành.

Theo kế hoạch của ta, đây là thời điểm lý tưởng để hồi cung.

Thế nhưng… vì sao ta lại không muốn quay về?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không hiểu sao, cứ nghĩ đến việc quay lại hoàng cung, trong đầu ta lại hiện lên gương mặt đang ngẩng nhìn ta dưới ánh pháo hoa kia...

8. Hôm sau, ta theo Thái hậu trở về cung. Hoàng thượng dẫn theo các phi tần đứng chờ ở cổng cung. 

Còn chưa đến gần, ta đã thấy Thu Nguyệt đứng bên cạnh hoàng thượng. Nhìn vị trí nàng đứng, chắc hẳn là rất được sủng ái.

Còn có Kỳ tần, nhìn thấy nàng, ta liền nhớ đến Thanh Phong, người đã bị vùi xác nơi hoang dã.

Vì theo Thái hậu đi tu hành nên ta được phong phi vị, phong hiệu là Hiền. Ta vẫn ở lại cung Hàm Phúc.

Hiền phi ở cung Hàm Phúc cũng giống như mỹ nhân ăn kẹo mỹ nhân vậy, không có gì sai cả.

Còn nhớ khi ta mới vào cung, trong cung Hàm Phúc vẫn còn những phi tần khác, thế mà giờ chỉ còn lại một mình ta.

Ta ngồi trên ghế chờ đợi, ta biết nàng sẽ đến tìm mình.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau Thu Nguyệt đến Hàm Phúc cung.

Ta mỉm cười đón nàng vào, hai người chuyện trò suốt đêm như chị em thân thiết.

Nàng nói hoàng thượng đối xử với nàng vô cùng tốt. Nhắc đến hoàng thượng, đôi mắt nàng ánh lên muôn vàn tinh tú.

Đó là tình yêu sao? Trong chốn thâm cung này, thật sự vẫn còn có tình yêu ư?

Sau khi vấn an hoàng hậu xong, ta gặp Kỳ tần ở cổng cung Khôn Ninh.

Nàng hừ lạnh một tiếng, lướt qua ta, còn cố tình khẽ va vào vai ta.

Thật đúng là rốn mọc sau lưng, muốn làm phản chắc?

Ta khẽ ho một tiếng, ra hiệu bằng mắt với Cẩm Tâm. Cẩm Tâm lập tức bước đến đỡ lấy ta:

“Chủ nhân cẩn thận, người vốn đã yếu rồi.”

Kỳ tần quay đầu lại, vẻ mặt sững sờ, lẩm bẩm: “Ta chỉ chạm nhẹ một cái, cô làm gì vậy?”

Ta mở miệng là giọng điệu âm dương quái khí:

“Ồ, thì ra nương nương vẫn còn nhìn thấy thần thiếp sao? Cứ tưởng một năm không gặp, mắt nương nương kém đi rồi chứ.”

Mặt nàng đỏ bừng, định nói gì đó, ta lập tức cắt ngang:

“Thấy bổn cung mà không hành lễ sao?”

Nàng đành phải cúi đầu hành lễ.

Ta không đổi sắc bước lên trước, khẽ nhéo cằm nàng, nhẹ giọng nói:

“Kỳ tần à Kỳ tần, ngày ngươi gi*t Thanh Phong, có từng nghĩ đến việc một ngày nào đó sẽ phải cúi đầu hành lễ với ta không?”

Nàng tức tối trừng mắt nhìn ta, ta khẽ vỗ vỗ lên mặt nàng:

“Tặc tặc tặc, gương mặt đẹp quá, mà lòng dạ thì đen như mực.”

Chưa kịp để nàng đáp trả, ta giơ tay lên, Cẩm Tâm lập tức đưa khăn tay tới.

Cẩm Tâm, sự hiểu chuyện của ngươi thật khiến bổn cung hãnh diện!

Ta lau sạch tay, tiện tay ném chiếc khăn vào mặt Kỳ tần rồi quay người rời đi.

Thật oai phong quá đi! Phải chống nạnh tự khen mình thôi!

 

Lễ Hoa Triều, trong cung tổ chức yến tiệc thưởng hoa, ta không đi. 

Cung đình luôn đầy rẫy yến tiệc, nhưng lòng ta lại vô cùng cô quạnh. 

Trong Tử Cấm Thành này, mỗi ngày chỉ có thể ngắm phi tần đấu đá lẫn nhau, nhìn mãi cũng thấy thật chán.

Ta ngồi trong lương đình, lại nghe thấy sau giả sơn vang lên tiếng xào xạc.

Ta len lén đi vòng ra sau, nhẹ bước tiếp cận giả sơn.

Khi tới gần, ta nghe thấy một giọng nam: “Tử Hân, ta đưa nàng rời khỏi đây nhé.”

“Cảnh Kỳ, trong cung canh phòng nghiêm ngặt, muốn rời đi nào dễ như vậy.”

Là giọng Kỳ tần! Kỳ tần có gian tình với nam nhân!

Nam nhân đó là ai?

Ta định thò đầu nhìn vào trong giả sơn thì thấy ánh trăng chiếu trên đất bị một bóng người che khuất.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com